Bùi Khởi Đường nghĩ: “Muốn làm rõ cũng không khó, muội cứ giao cho ta xử lý.” Chuyện của Hứa thị, Lang Hoa tốt nhất không nên can thiệp nếu không sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới tâm trạng nàng.
Nếu có thể trút hết ra như hôm nay thì tốt, còn nếu kìm nén trong lòng thì sẽ càng buồn hơn.
“Giờ nghĩ tới, ta thậm chí cảm thấy bà ta chết cũng tốt.” Lang Hoa sầm mặt.
Nếu đã có tâm địa bất chính lại bị người khác lợi dụng nữa thì kết cục cuối cùng sẽ càng thảm thương hơn.
Nhìn Lang Hoa dưới ánh đèn tâm sự nỗi lòng, đôi hàng mi như hai chiếc quạt nhỏ, hơi hơi rung rinh, Bùi Khởi Đường thấy mà chua xót.
Sao Lang Hoa lại có người mẫu thân vừa ngu ngốc vừa thâm độc như Hứa thị.
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường khẽ cười, hắn cố làm cho nụ cười của mình trở nên ấm áp hơn một chút, “Bất luận lúc nào, chỉ cần muội gặp nguy hiểm ta nhất định sẽ ở bên cạnh muội.”
Trái tim Lang Hoa bỗng nhiên rung động.
Mưa đã nhỏ dần đi, Bùi Khởi Đường đứng lên: “Muội nghỉ sớm đi, ta cũng phải về rồi.”
Lang Hoa gật gật đầu, ngước lên nhìn Bùi Khởi Đường đi khỏi.
Chải đầu rửa mặt xong, Lang Hoa lên giường nằm.
Nàng vẫn cho rằng tối nay sẽ là một đêm khó ngủ, nhưng không ngờ sau khi nói chuyện với Bùi Khởi Đường xong tâm trạng đã ổn định trở lại.
Nàng nhắm mắt, mùi hương thoang thoảng trong màn khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, rất nhanh nàng đã ngủ vùi trong chăn..
...
Mưa rất to.
Hứa thị cảm thấy sự đau đớn chưa từng có, bà ta liên tục lăn lộn trên giường, mồ hôi ướt hết áo.
Vì sao lại cứu bà ta, lúc bà ta quyết tâm tự tử lại có người muốn bà ta sống tiếp.
Hu hu hu, Hứa thị đau lòng khóc khóc nức nở.
Cuộc đời bà ta chính là một sai lầm.
Ông trời để bà ta sống lại, vậy mà bà ta không nắm lấy được cơ hội này.
Bà ta giống như người biết trước bí mật, biết rõ đáp án, có thể bày binh bố trận lại, thay đổi tất cả, cuối cùng đạt được kết quả mà bà ta mong muốn.
Bao gồm Cố Lang Hoa - người mà bà ta căm hận nhất.
Bà ta muốn giày vò Cố Lang Hoa cả đời, vì vậy khi Cố Lang Hoa vẫn còn đang được quấn tã bà ta không ra tay, chỉ lợi dụng lúc không có người, dùng tay bịt mũi Cố Lang Hoa lại khiến Cố Lang Hoa khóc không ngừng, vùng vẫy không ngừng.
Cảm giác đó lúc nào cũng làm bà ta vui vẻ, bà ta quyết định để Cố Lang Hoa tiếp tục sống, như vậy bà ta có thể nắm Cố Lang Hoa trong tay, từ từ giày vò nàng.
Bà ta sẽ biến Cố Lang Hoa thành quân cờ trong tay mình.
Bà ta sai rồi, rốt cuộc bà ta đã sai.
Sai lầm này khiến bà ta thất bại hoàn toàn.
Cố Lang Hoa chính là một con súc vật máu lạnh.
Khoảnh khắc này nước mắt Hứa thị đã cạn khô, có một chuyện, chỉ cần bà ta chết rồi thì sẽ không còn ai biết được nữa, vì vậy bà ta thà chết cũng phải bảo vệ bí mật đó.
Đó là tia hi vọng cuối cùng để bà ta làm cho Cố Lang Hoa phải đau khổ cả đời.
Cũng là thu hoạch lớn nhất đời bà ta.
Hứa thị mở mắt, trước mặt chỉ là một màu xám xịt mơ hồ, nước mắt đã cạn, đôi mắt đau nhức nhối, cằm dưới của bà ta đã bị người khác bẻ lệch, trong miệng bị nhét một thứ vừa lạnh vừa ướt.
Hứa thị liên tục chớp mắt.
Vì sao bà ta vẫn còn sống, đây là đâu?
Những người trước mặt, bà ta không nhận ra ai, lẽ nào đây là địa ngục?
“Bà biết ta là ai không?” Một giọng nói phát ra từ đỉnh đầu Hứa thị.
Hứa thị im lặng, bà ta tất nhiên nhớ giọng nói này, đây chính là kẻ đã đẩy bà ta xuống vực thẳm, khiến bà ta đau khổ khôn cùng, khiến bà ta chán ghét Cố Thế Hoành, liều mạng muốn rời khỏi Cố gia.
Nhưng hắn không muốn bà ta, giữ bà ta ở Hàng Châu rồi coi như không quen biết.
Bà ta hận hắn, nhưng lại không bỏ được hắn, bà ta muốn từ Hàng Châu tới Kinh thành, muốn tạo được danh tiếng, chính là muốn khiến hắn phải nhìn mình bằng con mắt khác.
Những việc mà kiếp trước bà ta không làm được, kiếp này bà ta sẽ thực hiện tất cả.
Nhưng không ngờ lại gặp hắn đúng vào lúc này.
Bị hắn nhìn thấy bộ dạng thê thảm không chịu nổi này.
Nước mắt Hứa thị lại rơi.
“Xuỵt,” người đó nhẹ giọng nói, “Đừng khóc nữa, không sao, ta đã mời thầy lang giỏi nhất tới, nhất định sẽ chưa khỏi cho bà, người ngoài đều cho rằng bà đã chết... Ta đã cứu được bà rồi.”
Hứa thị không dám tin trợn mắt nhìn, không ngờ là hắn đã cứu bà ta, bà ta muốn nói chuyện nhưng chỉ phát ra được vài tiếng “ư ư” từ cổ họng.
Hứa thị nghe thấy tiếng của mình, mặt mũi hốt hoảng, bà ta sợ từ nay về sau không nói được nữa.
“Đừng lo lắng,” người đó nói, “Đợi vết thương của nàng khỏi là có thể nói chuyện được.”
Hứa thị hoảng loạn gật đầu.
Người trong phòng đều đã đi hết, người đó ngồi xuống một cách dứt khoát, kéo tay của Hứa thị: “Trước kia bà nhờ người viết rất nhiều thư cho ta, ta đều không hồi âm bởi vì bà là Cố Đại thái thái còn ta lại có gia đình của ta.”
“Những lời bà nói đều khiến người khác khó tưởng tượng, không phải ta không tin, chỉ là... không muốn tin, vì năm đó chúng ta đã sai lầm như vậy, ta không muốn sai càng sai thêm nữa.”
Người đó nói xong khẽ mỉm cười, cầm chăn mỏng đắp lên người Hứa thị.
Hứa thị khóc thảm thiết.
“Xuỵt,” Người đó nói, “Khóc không tốt cho vết thương của bà, đừng khóc nữa.”
“Giờ ta đã biết, những lời bà nói đều là thật, ta tin bà.”
Hứa thị trợn trừng mắt, bà ta tuyệt đối không ngờ rằng hắn lại tin tưởng bà ta vào thời điểm này.
Hắn cười, ánh mắt chất chứa sự thương xót và khoan dung: “Đợi vết thương của bà khỏi, bà nói gì ta cũng sẽ tin nhưng bà phải hứa với ta nhất định phải dưỡng thương cho tốt, không làm chuyện ngu ngốc nữa, nếu bà đồng ý thì hãy gật đầu.”
Hứa thị ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, hồi lâu sau mới gật gật đầu, bà ta vẫn muốn nói gì đó trong lúc này nhưng miệng chỉ phát ra những tiếng không rõ lời.
Hồi lâu sau người đó mới nghe rõ nói: “Bà đang gọi tên ta phải không?”
Hứa thị chớp chớp mắt.
Người đó nói: “Không phải bà đang nằm mơ đâu, ta đang ở đây, không sai, ta chính là Từ Sĩ Nguyên.”
Từ Sĩ Nguyên nắm chặt tay Hứa thị, từ từ sát lại: “Một người làm chuyện sai trái thì phải trả giá, mấy năm nay ta hổ thẹn với bà rồi.”
Toàn thân Hứa thị run lẩy bẩy, khóc không thành tiếng.
Từ Sĩ Nguyên nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Mọi thứ sẽ ổn thôi, bà phải tin ta, ta sẽ bố trí ổn thỏa cho bà, bà sẽ không bị bắt vào đại lao nữa đâu.”
Những lời này giống như ngọn lửa, thắp sáng hi vọng trong lòng Hứa thị, bà ta không thể chết, bà ta phải sống tiếp, bà ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Đợi khi Hứa thị ngủ rồi, Từ Sĩ Nguyên mới ra khỏi phòng.
Quản gia lập tức tiến lên hầu chuyện.
Từ Sĩ Nguyên nói: “Tuy đã sắp xếp ổn thỏa bên Hoàng Thành Ti nhưng vẫn phải cẩn thận.”
Quản sự cúi thấp đầu: “Lão gia yên tâm, chúng ta biết rõ chuyện này nguy hiểm thế nào.” Tội danh chứa chấp phạm nhân bọn họ cực kỳ rõ.
“Chúng ta ở trong viện nhỏ này, ăn mặc chi tiêu đều không dễ thấy, bề ngoài là nhà của thương gia làm ăn nhỏ, sẽ không có ai chú ý tới.”
Từ Sĩ Nguyên gật đầu, nhìn mưa rả rích xào xạc bên ngoài, mấy ngày nữa là ngày giỗ của A Tịnh, thời gian trôi thật nhanh.
Nếu A Tịnh còn sống thì giờ đã quây quần cùng con cái rồi.
A Tịnh, yên tâm, ca ca sẽ thay muội báo thù.