Đông Bình nhìn Tôn Chương đứng ở cách đó không xa, hồi lâu mới nói: “Ngươi xuất thân thế nào?”
Tôn Chương không nghĩ tới Đông Bình Trưởng Công chúa lại đột nhiên hỏi tới cái này.
“Thần là người của Tôn gia Toại Ninh Hầu, Toại Châu.”
Đông Bình nhàn nhạt nói: “Là nhánh bên?”
Tôn Chương chảy đầy mồ hôi lạnh: “Không phải, là con em chi chính, tổ tiên thần là huynh đệ ruột thịt với tổ tiên của Toại Ninh Hầu, chúng thần là cùng một thái tổ...”
Bất kể là Hoàng thân hay là quyền quý bản lĩnh lớn nhất chính là tính tổ tiên.
Đông Bình phất phất tay: “Ngươi có bản lĩnh gì, có thể nhậm chức trưởng sử ở phủ Ninh Vương?”
Tôn Chương bị hỏi đến ngây ngẩn.
Đông Bình như đã sớm biết sẽ là kết quả như vậy, khẽ cười một tiếng: “Tại sao hộ vệ phủ Ninh Vương lại đi theo dõi những người Hồi Cốt kia? Các ngươi đã sớm biết Thường Hạo chuẩn bị trốn khỏi Đại Hạ, các ngươi ở đó là chuẩn bị giúp hắn một tay sao?”
Sắc mặt Tôn Chương trở nên tái nhợt.
Đông Bình đứng lên, ánh mắt híp vào lộ ra uy thế bức người, “Các ngươi là người của Thái tử, hay là ai phái tới? Đi tới Đại Hạ là để giám sát Ninh Vương, thuận tiện giúp đỡ Lý Thường Hiển?”
“Thần không dám,” Tôn Chương vội nói, “Thần... đối với...”
“Ngươi muốn nói, ngươi thân là trưởng sử vương phủ nhưng đối với chuyện này lại không biết gì cả, là do hộ vệ ngươi đưa tới tự ý hành động, mười mấy hộ vệ không thấy đâu nữa, ngươi cũng không phát hiện ra, cho đến lúc Ai gia phái người bắt được bọn chúng đúng không?”
Mồ hôi lạnh của Tôn Chương ròng ròng chảy xuống.
Hắn đã không có cách nào giải thích.
“Dựa vào một điểm này, Ai gia đã có thể ném ngươi vào đại lao, ngươi vĩnh viễn đừng mong quay lại đất Tề,” Đông Bình nói rồi hếch cằm lên, “Ai gia sẽ viết phong thư cho Hoàng thượng, thuộc hạ của Ninh Vương làm việc không thích đáng, Ai gia trừng phạt giúp hắn rồi.”
Tôn Chương biết Đông Bình Trưởng Công chúa tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy.
Đông Bình lạnh lùng nói: “Còn không mau nói.”
Tôn Chương quỳ trên mặt đất, “Trưởng Công chúa đừng trách, là... là Vương phi giao phó chúng thần, nếu như gặp phải người của Thái tử thì bám theo kiểm tra, người của Thái tử vì muốn che giấu chứng cớ cấu kết với Lý Thường Hiển, muốn giúp tàn dư của Lý Thường Hiển thoát khỏi Tây Hạ, chúng thần... cũng mới nghe ngóng được tin tức, còn chưa kịp bẩm báo với Trưởng Công chúa.”
“Vương phi của chúng thần đều là vì Vương gia, Thái tử ở Đại Tề muốn làm gì thì làm, nhiều lần hãm hại Vương gia, nếu như có thể định được tội danh tư thông với địch của Thái tử, sau này Vương gia sẽ càng an toàn hơn.”
Tôn Chương khẩn thiết nói: “Mấy năm nay nếu không có Vương phi bảo vệ, chỉ sợ Vương gia đã sớm bị Thái tử hại rồi.”
“Coi Ai gia là kẻ ngốc sao,” Đông Bình cười nhạt, “Cái gì mà chưa kịp bẩm báo với Ai gia, các ngươi là muốn nắm Thường Hạo kia trong bàn tay, để mặc cho các ngươi dùng.”
Nàng sinh ở Hoàng gia đã sớm thấy thủ đoạn như vậy.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, Ninh Vương phi có thể làm ra chuyện như vậy, nàng nhớ năm đó khi Mẫu hậu quyết định cuộc hôn sự này, lúc viết thư cho nàng, nàng còn rất cao hứng. Ninh Vương phi xuất thân từ phủ Vinh quốc công, tính tình lại tốt, nếu như nàng ta có thể chấp nhận gả cho Ninh Vương, đó chính là phúc của Ninh Vương, nàng nào có nghĩ đến, Ninh Vương phi sẽ là một người thích tham quyền cố vị như vậy.
Đông Bình đi về phía trước hai bước, bên ngoài mưa đã tạnh, trời đất dường như được cọ rửa sạch sẽ: “Nàng ta tính toán giỏi lắm, năm đó lúc Ai gia bị Lý Thường Hiển giam lại, nàng ta ở đâu? Bây giờ thiên hạ thái bình, nàng ta lại muốn tới cướp lợi ích, trên đời này làm gì có chuyện béo bở như vậy.”
Năm đó, lúc nàng chuẩn bị muốn liều chết, trừ Cố gia ra không thấy ai tới cứu nàng.
Người như vậy làm sao xứng đáng đòi lợi ích từ nàng?
Bây giờ muốn tính kế nàng, được, vậy thì cứ đợi mà xem, xem rốt cuộc Ninh Vương phi có bao nhiêu bản lĩnh?
Đông Bình mới vừa định đi ra ngoài, ngẩng đầu lên lại thấy Ninh Vương đang đứng ở cửa.
Ninh Vương ngơ ngác nhìn nàng, hồi lâu mới mím môi một cái: “Trưởng tỷ, A Nguyễn làm sao thế?”
A Nguyễn là nhũ danh của Ninh Vương phi, sau khi hai người thành thân, bất luận ở trước mặt ai, Ninh Vương đều gọi Ninh Vương phi như vậy.
Dựa vào tâm trí của Ninh Vương bây giờ, chỉ sợ nàng nói gì Ninh Vương cũng sẽ không hiểu.
Đông Bình kéo Ninh Vương đi vào trong phòng.
Ninh Vương ổn định lại cảm xúc, lại khôi phục ánh mắt trong suốt giống như hài đồng, hắn ngồi ở trên giường nhỏ, ngón tay hơi co rút lại tựa như nhớ ra cái gì đó, lật đật đi tìm khắp nơi.
“Đang tìm bức hoạ đó của đệ sao?” Đông Bình đứng lên lấy bức vẽ từ trên bàn đọc sách đưa cho Ninh Vương.
Trên mặt Ninh Vương lập tức lộ ra nụ cười, mở bức vẽ ra tỉ mỉ nhìn hai lần mới thu lại nắm chặt ở trong tay.
“Đệ thích Tĩnh muội muội như vậy sao?”
Ninh Vương gật gật đầu, “Nàng ấy luôn chơi với ta, cũng sẽ không nhìn ta như vậy...”
Nhìn hắn như vậy, ý là chỉ thương hại hắn đi! Ninh Vương cho dù chậm chạp, mỗi ngày đối mặt với ánh mắt như vậy, cũng biết là ý gì.
“Vậy A Nguyễn thì sao?” Đông Bình thử hỏi dò, “A Nguyễn đối với đệ thế nào? Đệ thích nàng ấy không?”
“A Nguyễn đối với ta cũng rất tốt, nàng ấy mặc quần áo cho ta, ta bệnh rồi nàng ấy đút thuốc cho ta,” Ninh Vương tỉ mỉ liệt kê, “Nàng ấy còn chịu mắng thay ta ở chỗ Mẫu hậu, ta biết nàng ấy khó chịu trong lòng, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy Mẫu hậu, ánh mắt nàng đều sẽ đỏ hồng.”
“Nữ quyến trong nhà họ hàng nào có tin vui, sinh được hài tử, Mẫu hậu đều kêu nàng ấy đi giúp, ta biết nàng ấy không muốn đi, liền đến trước mặt Mẫu hậu cầu xin, ai ngờ Mẫu hậu lại gọi nàng ấy đến khiển trách một trận.”
“Sau đó ta không dám nói gì với Mẫu hậu nữa.”
Mẫu hậu làm như vậy là muốn thúc giục Ninh Vương phi sớm sinh hạ con cháu! Huệ Vương, Khánh Vương đều không lưu lại con cháu đời sau, phủ Ninh Vương lại không thấy sinh con trai, cho nên mới cuống cuồng như vậy.
Chỉ có điều thủ đoạn như vậy không khỏi làm người khác khó chịu.
Từ trước đến giờ nàng đều không thích cách làm của Mẫu hậu.
Ninh Vương nhìn Đông Bình Trưởng Công chúa, “Trưởng tỷ, A Nguyễn làm sai chỗ nào sao? Ta thay nàng ấy nhận lỗi với tỷ, tỷ đừng trách tội nàng ấy, đều là ta không tốt, là ta làm không tốt...”
“Có quan hệ gì với đệ chứ,” Đông Bình Trưởng Công chúa nắm tay Ninh Vương, “Đừng chuyện gì cũng ôm vào người, mỗi một người đều phải gánh vác trách nhiệm của bản thân người đó.”
Tính nết của một người sẽ không thay đổi, Ninh Vương phi thích lộng quyền như vậy, có lẽ năm đó nàng ta đồng ý gả đến phủ Ninh Vương cũng là nhìn trúng quyền lợi.
Phía trên có Mẫu hậu, trong nhà có thê tử như vậy, Đông Bình Trưởng Công chúa rất thương xót cho Ninh Vương.
Nàng không phải là không đồng ý tranh quyền với Thái tử, nhưng là dùng loại thủ đoạn tiểu nhân này, nàng rất coi thường, nếu như năm đó Huệ Vương hoặc Khánh Vương còn sống, dù là ai đến tìm nàng muốn mượn binh mã, muốn được ủng hộ, nàng cũng sẽ cân nhắc.
Ninh Vương chỉ là một đứa trẻ.
Ninh Vương phi muốn làm gì thì làm như vậy rất có thể sẽ gây ra phiền toái.
Nghĩ đến nhân thủ ở phủ Ninh Vương, nàng liền không yên lòng, nàng hẳn nên thừa dịp còn sớm cắt đứt ảo vọng của Vương phi, để cho nàng ta chịu giáo huấn.
Còn có Thái tử.
Đông Bình vừa nghĩ đã thấy chán ghét, không biết những năm này Thái tử và Lý Thường Hiển đã làm những gì.
Đông Bình cười với Ninh Vương, “Đệ nghỉ ngơi đi, chờ trưởng tỷ làm xong chuyện lại đến chơi với đệ.”
“Trưởng tỷ,” Ninh Vương dè dặt kéo ống tay áo Đông Bình, “Tỷ đừng tức giận được không? Dáng vẻ tức giận của tỷ rất giống Mẫu hậu, ta không muốn tỷ biến thành bộ dạng của Mẫu hậu đâu.”
Vẻ yếu ớt của Ninh Vương, khiến cho Đông Bình không khỏi nghĩ đến bóng lưng yếu ớt của Cố Lang Hoa, nàng thích đứa bé kia, là bởi vì con bé sống tùy ý, cho tới bây giờ sẽ không che giấu con bé muốn làm gì, sống rất kiên cường khí phách.
“Đệ đệ, trưởng tỷ là tỷ tỷ của đệ, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Nhưng nàng cũng có tính cách của nàng, thứ nàng không thích, không cần phải che giấu, hôm nay nàng xé chuyện này ra, tránh cho những tên tiểu nhân này giở âm mưu quỷ kế gì sau lưng.
Đông Bình phân phó cung nhân: “Đi nói với Mã Ngọc Thành và Từ Tùng Nguyên một tiếng, ngày mai Ai gia tự mình thẩm tra xử lý chuyện tối nay.”