Thường Hạo ung dung cười một tiếng, hắn thua rồi.
Không biết Lý Phi đi đâu rồi, chung quanh đều là cấm vệ, cho dù hắn muốn liều một con đường sống, cũng không có cơ hội.
Thua chính là thua, hắn phải nhận thua.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Đông Bình trên cổng thành.
Đông Bình cụp mắt: “Ngươi đã tận lực với Lý Thường Hiển rồi, trong cung hôm nay giam hơn trăm cung nhân, cấm vệ sẽ xét kỹ từng người, cuộc chiến này đã kết thúc, Tây Hạ đã chết không ít người, không nên có thêm người chết oan nữa, nếu như ngươi chịu nói rõ ràng đầu đuôi, thì sẽ không có người vô tội bị nạn nữa.”
Lúc đi ra, Thường Hạo đã chuẩn bị xong độc dược mạnh, chỉ cần bị bắt hắn sẽ có thể uống thuốc độc tự vẫn. Nhưng sợ là muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, hắn mà chết có thể sẽ liên lụy đến nhiều người hơn, Lý Phi đã bị bắt, vương triều Thường Hiển không còn khả năng cháy lại từ tro tàn, nói hay không nói những bí mật hắn biết đã không còn quan trọng, cho nên ngược lại không bằng dùng nó để đổi lấy mấy tính mạng.
Thường Hạo thở dài, vứt bỏ loan đao trong tay.
...
“Lang Hoa đâu?” Đông Bình nhìn về phía Dã Lợi Nhung.
Dã Lợi Nhung thấp giọng nói: “Sau khi bắt được Lý Phi, những người Cố gia đó liền mang theo cấm vệ đi bắt người Hồi Cốt tiếp ứng bên ngoài thành, cũng không thấy Cố Đại tiểu thư đi đâu.” Lúc cấm vệ đuổi ra, xe ngựa của Lý thị đã bị người ta ép dừng lại, bọn họ nhanh chóng bắt được Lý thị, người Cố gia liền cùng đi ra khỏi thành theo cấm vệ.
Dã Lợi Nhung nói: “Thường Hạo an bài rất chu đáo, nếu không phải chúng ta có chuẩn bị từ trước, nói không chừng sẽ thật sự để Lý thị kia chạy mất.” Lý thị chạy rồi thì nguy, mười hai giám quân ti vốn đã rất khó điều khiển, hôm nay có con cháu của Lý Thường Hiển bên ngoài, nhất định sẽ có người sinh lòng phản bội, nói không chừng lại sẽ khuấy lên gió tanh mưa máu.
“Lúc Hồ tiên sinh nói ta còn không tin,” Đông Bình nhìn Thường Hạo bị áp tải đến đại lao, “Ta còn cho rằng Lang Hoa cẩn thận quá mức.”
Dã Lợi Nhung có chút hiếu kỳ, “Hồ tiên sinh đã nói những gì với Thái hậu nương nương?”
Đông Bình nói: “Lang Hoa không đi khám bệnh cho Ninh Vương, là sợ có người nhân cơ hội sinh biến.”
Dã Lợi Nhung không khỏi kinh ngạc, “Cố Đại tiểu thư sớm đã phát hiện Lý thị? Cái này... nàng ấy làm sao phát hiện ra được?”
Đông Bình lắc lắc đầu, “Bây giờ ngay cả ta cũng không rõ, rốt cuộc Lang Hoa làm thế nào tra ra được?”
Dã Lợi Nhung nói: “Bất kể như thế nào, bắt được Thường Hạo là Thái hậu nương nương có thể yên tâm rồi.”
Đông Bình thở phào nhẹ nhõm: “Đối với Đại Hạ chúng ta mà nói, đích xác có thể yên ổn một trận.”
“Thái hậu nương nương,” Cấm vệ tiến lên bẩm báo, “Lính cấm quân bắt được người Hồi Cốt ở ngoài thành...”
Lời của cấm vệ hiển nhiên còn chưa nói hết.
Đông Bình nhíu mày, “Để cho người chạy mất rồi sao?”
Cấm vệ vội nói: “Không... không ạ, trừ bắt được người Hồi Cốt, còn bắt được mấy người Tề, từ trên người bọn họ lục soát được lệnh bài của phủ Ninh Vương.”
Bắt được người Đại Tề?
Người Đại Tề tại sao lại ở chỗ đó?
Trong đầu Đông Bình một mảnh hỗn loạn, đây rốt cuộc là chuyện gì: “Dẫn bọn chúng đến chỗ Ninh Vương, Ai gia phải hỏi rõ xem.”
...
Tôn Chương hốt hoảng chạy vào.
Vương Bá Kiệm đang nhàn nhã vẽ hoa sen.
“Vương tiên sinh, không xong rồi.”
Tay Vương Bá Kiệm run một cái, một giọt mực lớn rơi lên tranh hoa sen.
Vương Bá Kiệm rất đau lòng, oán trách Tôn Chương: “Hoảng cái gì hả? Có phải là mất dấu rồi không?” Nếu như mất dấu thì đúng là ra trận bất lợi, nhưng vẫn còn có thể nghĩ cách để cứu vãn, dẫu sao người cũng chạy không được bao xa.
“Không phải,” Tôn Chương nói, “Là bắt được rồi... bắt...”
Bắt được là chuyện tốt mà, trên mặt Vương Bá Kiệm lộ ra nụ cười.
Tôn Chương ổn định hô hấp, mới nói ra đầy đủ: “Không biết là ai đưa tin cho Đông Bình Trưởng Công chúa, người Tây Hạ chuẩn bị trốn về Hồi Cốt kia cũng bị bắt rồi, nhân thủ Hồi Cốt chúng ta lưu ở ngoài thành giám thị cũng bị bắt.”
Trên mặt Vương Bá Kiệm là vẻ ngạc nhiên, làm sao có thể?
“Tôn đại nhân,” Hộ vệ vào bẩm báo, “Đông Bình Trưởng Công chúa tới rồi, kêu ngài qua nói chuyện.”
Nghe lời này, Tôn Chương dựng hết cả lông tơ, “Tiên sinh, phải làm sao bây giờ? Nếu Đông Bình Trưởng Công chúa thật sự hỏi đến, ta phải nói thế nào?”
Vì sao người của bọn họ lại hết lần này tới lần khác xuất hiện gần người Hồi Cốt, cho dù ông ta một mực nói là trùng hợp, Đông Bình Trưởng Công chúa cũng tuyệt sẽ không tin tưởng.
“Tôn đại nhân của các ngươi đâu rồi?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bùi Khởi Đường.
Sắc mặt Tôn Chương càng trở nên khó coi, vội vàng ra cửa đón.
Bùi Khởi Đường nhìn vào trong phòng, “Trưởng Công chúa tìm ngài khắp nơi không thấy đâu, hoá ra ngài đang ở chỗ Vương tiên sinh, nghe nói Vương Bá Kiệm tiên sinh là vị danh nho túc học, có quan hệ thế nào với mộ phủ Vương gia ở Sơn Tây?”
Vương Bá Kiệm không khỏi nhìn ra ngoài, Bùi Khởi Đường vừa mới vào quan trường đã biết mộ phủ Vương gia, còn nghĩ liên hệ ông ta và mộ phủ Vương gia lại với nhau.
Bùi Khởi Đường là tùy ý suy đoán hay là tra ra điều gì rồi?
Vương Bá Kiệm cũng không ngồi yên nữa, đi ra cửa hành lễ với Bùi Khởi Đường: “Bùi Tướng quân xem trọng rồi, ta chỉ là một tiên sinh quản trướng của vương phủ, bình thường hí hoáy bàn tính chút, thay mặt Vương gia viết mấy phong thư, nào dám nói gì danh nho túc học.”
Bùi Khởi Đường gật gật đầu, thái độ rất lạnh nhạt, hiển nhiên không muốn nói nhiều thêm với Vương Bá Kiệm.
Vương Bá Kiệm lập tức có một loại cảm giác bị người ta coi thường, trong lòng cũng sinh ra mấy phần căm hận, võ tướng rốt cuộc cũng chỉ là võ tướng không có tu dưỡng, tất cả ưu tư đều viết hết ở trên mặt, tương lai cũng khó thành đại sự.
Trong mắt Bùi Khởi Đường lộ ra mấy phần không kiên nhẫn: “Tôn đại nhân theo ta cùng đi gặp Trưởng Công chúa đi!” Hắn không nói gì nữa, xoay người đi về phía trước, Tôn Chương không dám trì hoãn, vội vàng đi theo.
...
Ninh Vương đã ngủ, không biết mơ thấy cái gì, cau chặt mày.
Đông Bình Trưởng Công chúa từ từ rút bức họa trong tay Ninh Vương ra, bên trên vẽ một nữ tử, mặc dù nét vẽ không vuông vức, tranh cũng bị nước mưa làm ướt một mảnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo của nữ tử kia.
Là bức họa Tĩnh muội muội trong miệng Ninh Vương.
Đông Bình Trưởng Công chúa nhìn khuôn mặt đang ngủ của Ninh Vương, trong lòng càng thêm khổ sở.
Bộ dạng này của Ninh Vương không thể nào đi an bài những thứ này, nhất định là có người mượn danh tiếng phủ Ninh Vương len lén làm việc.
Kẻ này là ai? Thậm chí ngay cả kẻ ngốc cũng không tha, nếu như Ninh Vương bình thường, bọn chúng sao dám làm xằng làm bậy như vậy.
Đông Bình đứng lên đi ra khỏi phòng: “Tra, nhất định phải tra rõ, là ai kêu bọn chúng đến bên ngoài thành, muốn làm gì, tỉ mỉ thẩm tra cho ta, phải thẩm tra ra rõ ràng.”
Dã Lợi Nhung không khỏi nói: “Thái hậu nương nương, những kẻ kia đều là người Đại Tề, giao bọn chúng cho Từ đại nhân và Mã đại nhân có phải thỏa đáng hơn không, nếu như người không yên tâm, thì để cho Bùi Tướng quân cùng...”
Đại Hạ làm sao có thể dùng hình với người Tề, truyền tới tai Hoàng đế Đại Tề, sợ rằng sẽ trách tội Thái hậu không nể mặt Đại Tề.
Đông Bình ngước mắt lên, “Ai gia là Thái hậu của Đại Hạ, nhưng cũng là Trưởng Công chúa Tề quốc, trưởng tỷ của Ninh Vương. Ai gia muốn tự mình tra, xảy ra chuyện Ai gia tự nhiên một mình gánh chịu, tìm mấy người biết nói tiếng Tề đi hỏi, Đại Hạ chúng ta không có Hoàng Thành Ti, nhưng lại có thủ đoạn của Hoàng Thành Ti, Ai gia cũng không tin không thể hỏi ra sự thật.”
Dã Lợi Nhung không dám nói gì nữa: “Vi thần lĩnh mệnh.”
Tôn Chương đứng ở cửa đã nghe được lời Đông Bình Trưởng Công chúa, lồng ngực lập tức đập loạn, muốn nhờ người bên cạnh giúp đỡ, nhưng Bùi Khởi Đường bên cạnh lại giống như pho tượng Phật vậy, mặt không cảm xúc, dáng vẻ hoàn toàn là làm việc công, ông ta chỉ đành nhắm mắt đi vào bên trong.