Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 187: Xấu hổ giận dữ



Lục Anh đọc đủ thi thư lại giỏi mưu tính nhất định biết dưới danh nghĩa làm con trai trưởng của Vương thị với nhận làm con nối dõi nhánh bên có sự khác biệt lớn thế nào.

Phía trước có thể danh chính ngôn thuận có thân phận con trưởng, phía sau luôn có thể bị người ta chỉ trích.

Lang Hoa dù hận Lục gia, nhưng đối với Lục Anh nàng lại không thể nào oán trách.

Hoặc là kiếp trước Lục Anh cũng là bị người ta lừa gạt, suy cho cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở triều đường, việc trong nội trạch hắn cũng không hề để tâm.

“Lục Anh,” Lang Hoa nhìn sang, “Huynh về Lục gia đi, lúc này huynh không thể ở bên ngoài.” Bất kể sự việc biến hoá thế nào, Lục Anh phải làm sao, đều không thể để người ta nắm được điểm yếu.

Lục Anh lắc lắc đầu, “Ta ngồi thêm chút nữa rồi đi, cứ như vậy không nói chuyện cũng được, đợi một chút ta sẽ đi ngay.”

Lang Hoa có chút xót xa. Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, Lục Anh đều không thể thoát ra khỏi sự cô đơn và bi thương này. Nàng hi vọng có một ngày, tất cả mọi việc của Lục gia đều không thể trở thành vết thương trong lòng hắn nữa.

Lục Anh một lát sau mới đi ra ngoài.

Tiêu ma ha thở dài, “Lục tam gia cũng là không dễ dàng gì, chả trách tiểu thư không buông bỏ được nhưng như vậy suy cho cùng cũng không phải cách.”

Lang Hoa gật gật đầu, nếu Lục Anh có thể nhìn thoáng như Bùi Khởi Đường thì tốt rồi. Người đó mang theo huyết hải thâm thù, lại vẫn sống rất tự tại thoải mái, tới người bên cạnh hắn cũng được nuôi tự do tự tại, bất luận tới đâu đều rất thẳng thắn cởi mở. Thế lực mà Bùi Khởi Đường mấy năm nay để lại, giờ đều đã trưởng thành khung xương và cột sống của Giang Chiết, sau này sẽ trở thành chủ bài lớn nhất của Bùi Khởi Đường.

Lục Anh thì sao, suy cho cùng Lục gia cũng không để lại cho Lục Anh cái gì.

Lang Hoa thở dài thu lại suy tư, quay đầu dặn dò Tiêu ma ha, “Chúng ta tới phòng lão thái thái đi.” Nàng muốn đem việc của Hứa thị nói cho tổ mẫu, để tổ mẫu có sẵn sự chuẩn bị.



Vương thị bảo Quản sự bên cạnh đem mười mấy người dọc đường đằng đằng sát khí tới tiểu viện tử.

Lần này họ nhất định phải bắt được người phụ nữ đó để trút giận cho thái thái.

Quản sự dặn dò xuống, “Lát nữa nhìn thấy người thì làm ầm lên, các ngươi chỉ cần hò hét lớn tiếng, tốt nhất khiến người cả con phố đều biết, chỉ cần phát hiện nữ nhân đó là nhà ai, mấy ngươi các ngươi liền đem theo người tìm tới cửa, giống như thái thái nói, không sợ cào nát da mặt.”

Hạ nhân nghe theo không ngừng gật đầu.

Quản sự nói: “Chúng ta đều là người chỗ thái thái, vạn nhất thái thái thật sự không giữ được địa vị, mấy người chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị loại khỏi Lục gia, đâu có thể tự tại giống như bây giờ.”

Hạ nhân đều hiểu việc này.

Quản sự vẫy vẫy tay, “Đi thôi, lát nữa bất luận lão gia nói gì, các ngươi đều không cần quan tâm, chỉ cần làm to chuyện, kiên trì tới khi thái thái tới là được rồi.”

Trong tiểu viện tử, trước mặt Hứa thị không ngừng hiện lên các sự việc kiếp trước, lẽ nào đời này của bà ta sẽ càng thê thảm hơn trước sao?

Không thể nào, bà ta không như thế.

Bà ta sao có thể thảm bại như vậy, bị Cố gia hưu không nói, giờ còn phải huỷ trong tay Lục Văn Hiển. Bà ta không thể để mặc Lục Văn Hiển làm nhục bà ta được.

Tim bà ta đã bị xé nát, máu chảy đầm đìa bày trước mặt bà ta. Bà ta không cam tâm, bà ta thà chết cũng không thể nương thân làm lẽ cho Lục Văn Hiển. Bà ta sống lại một kiếp không phải muốn nhận được kết quả này.

Hứa thị rút ra cây trâm trên đầu, nhân lúc Lục Văn Hiển không chú ý ra sức đâm về phía trước.

Đầu trâm nhọn hoắt đâm nát da của Lục Văn Hiển, Lục Văn Hiển đau tới hét to lên, tuỳ tiện phất tay một cái quẳng cây trâm trong tay Hứa thị xuống đất.

Lục Văn Hiển trợn tròn mắt, “Bà lại dám động thủ với ta, bà còn thật sự cho rằng mình là liệt nữ trinh tiết, ta không tin...”

Lục Văn Hiển giơ tay đánh mạnh về phía Hứa thị, Hứa thị đột nhiên bị đánh tới mắt mũi nổi sao, “Ta đối với bà tốt như thế, bà lại muốn giết ta.”

Hứa thị lớn tiếng mắng tới, “Lục Văn Hiển, tên súc sinh nhà ngươi.”

Lục Văn Hiển cười lên, trong mắt toàn là dâm tà, “Ta chính là súc sinh, ta để bà biết cái gì là súc sinh.”

Hai người đang giằng co trên giường, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.

Tử Yên khóc hét lên, “Mau vào, cô mẫu bị... ở bên trong...”

Hứa thị đột nhiên lấy lại tinh thần, nhất định là người của Hứa gia đang đợi bên ngoài phát hiện tình thế không đúng, cho nên xông vào. Chỉ cần người tới là tốt, người tới rồi bà ta có thể nghĩ cách thoát thân, sau đó chỉ cần xử lý xong tất cả, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Các ngươi muốn làm gì?” Người của Hứa gia làm ầm lên.

“Bên trong cũng là nơi các ngươi có thể vào?” Người của Lục gia tiếp lời.

Hai nên xông vào đánh nhau.

Lục Văn Hiển nhìn người của Hứa gia nhất thời không xông vào được, cười nói: “Hà tất gây thành như vậy, xưa nay đều là ngươi tình ta nguyện, bà không tới trêu ghẹo ta, ta lại làm sao có thể có tâm tư như vậy.” Nói rồi hôn lên mặt Hứa thị.

Lục Văn Hiển vừa hôn một cái, hạ nhân Hứa gia liền xông vào.

Nhìn thấy tình hình trong phòng, người của Hứa gia ngây ra đó. Hứa thị áo quần xộc xệch, Lục Văn Hiển y phục đã cởi hơn nửa, hai người cứ như vậy đè lên nhau.

Hứa thị xấu hổ tức giận muốn chết, bà ta lại bị hạ nhận nhìn thấy trong bộ dạng như vậy, bà ta run rẩy giọng nói: “Còn ngây ra đó làm gì... Kéo hắn xuống...”

Nghe thấy lời của Hứa thị, hạ nhân Hứa gia lúc này mới miễn cưỡng xông lên, Lục Văn Hiển chỉ đành xuống giường ứng phó, Hứa thị rụt vào trong góc run lẩy bẩy.

“Sao lại như vậy, sao lại như vậy, sao lại như vậy.” Bà ta dường như vô thức lảm nhảm.

Tử Yên vội vàng cầm áo khoác che lên người Hứa thị.

“Mau đi,” Hứa thị nhìn Tử Yên, “Mau, đừng để người ta nhìn thấy nữa, chúng ta... mau đi...”

Nhân lúc không có ai biết, bà ta muốn lập tức trở về Hứa gia.

Tử Yên gật gật đầu, vội đi giày cho Hứa thị, không biết vì sao giày của Hứa thị lại không làm sao đi được.

Thấy Lục gia lại có người vào cửa, Hứa thị giống như con thỏ bị kinh sợ, quấn áo choàng chạy ra ngoài.

Bà ta muốn đi, bà ta muốn rời khỏi đây.

Hạ nhân Lục gia nhìn thấy Hứa thị váy áo xộc xệch không biết phải làm sao, đang lúc ngớ ra đã để Hứa thị chạy ra khỏi phòng.

“Mau, mau đi kéo xe, chúng ta... đi...” Tử Yên nhìn về phía phu xe trong viện.

Phu xe đáp lại một tiếng, quay người đi ra ngoài cửa.

Xe ngựa ở ngay bên ngoài.

“Phải nhanh, phải nhanh,” Hứa thị tay chân lạnh băng, không ngừng thúc giục, “Mau... mau... mau...” Còn nán lại thêm lát nữa bà ta sẽ chết ở đây.

Phu xe của Hứa gia lại rất nhanh quay trở lại, ông ta kinh hoàng nhìn Hứa thị, “Cô mẫu, không xong rồi, ngoài cửa tới rất nhiều người của Lục gia, coi bộ là tới...”

Là tới, bắt người.

“Đóng cửa,” Hứa thị dựng đứng mắt, “Mau đóng cửa, đừng để chúng vào.”

Bà ta thà chết, cũng không thể để người Lục gia nhìn thấy bộ dạng bà ta áo không che thân.

Cửa lớn bị hạ nhân Hứa gia ba chân bốn cẳng đóng lại, người Hứa gia đưa mắt nhìn lên tường viện, “Cô mẫu, không đóng được, nếu như họ nhảy tường cũng có thể vào...”

Chỉ cần người Lục gia muốn vào, họ sẽ nghĩ hết mọi cách.

Lục Văn Hiển cũng nghe thấy tiếng từ trong phòng đi ra, lớn tiếng hỏi: “Ai tới rồi?”

Hạ nhân Lục gia lập tức nói: “Là Quản sự bên cạnh thái thái, không biết sao lại tìm được đây, coi bộ lát nữa sẽ vào rồi.”

Lục Văn Hiển cười nhìn Hứa thị, “Không cần sợ, chẳng qua là người của Vương thị, ta ứng phó được rồi, nếu bà ta gây chuyện, ta liền bỏ bà ta, lấy bà vào cửa.”

Tiếng của Lục Văn Hiển vừa dứt, liền nghe thấy bên ngoài hét lên, “Mau tới đây xem, đây là xe ngựa của Hứa gia, là tiểu thư hay là cô mẫu của Hứa gia ở đây đây?”

“Lén lén lút lút ở đây làm gì? Hứa gia cũng là nhà có máu mặt ở Hàng Châu, sao lại có nữ quyến không biết xấu hổ như vậy.”

Nghe được lời này, Hứa thị gần như muốn chết ngất.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv