Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 186: Áy náy



Lục Anh nhìn về phía mấy cây ngân hạnh ngoài cửa sổ.

Mua căn nhà này chính là vì Lục Văn Hiển thích bố trí của đình viện, khi đó Lục Văn Hiển cầm sách huyền học đi lại khắp nơi, nói nhất định cây ngân hạnh này có thể bảo đảm gia nghiệp hưng vượng, giờ nghĩ tới, cái gọi là huyền học chẳng qua chỉ là doạ người mà thôi.

Hiện tại nếu như bắt được Hứa thị, kì thực là Lục gia đã đứng ở bên bờ cơn bão, một nước đi không cẩn thận có thể khiến cả ván đều thua, tương lai không có cơ hội lật mình.

Nếu không phải Hứa thị, hắn nhất định sẽ giúp Lục gia che giấu, nhưng việc này lại liên luỵ tới Cố gia, hắn không biết Lang Hoa nghĩ thế nào.

Sự ngăn cách giữa hai người lại cộng thêm việc này, hắn và Lang Hoa cũng không còn khả năng nữa.

Lục Anh nhìn về phía Trình Di, “Chuẩn bị ngựa cho ta, ta tới Cố gia trước.”

“Tam gia,” Trình Di không hiểu, “Người điên rồi sao? Giờ mọi người đều tới tiểu viện tử, ngài còn không động thủ nữa, e là sẽ...”

“Cái khác không nói, người sắp thi Minh Kinh rồi, Lục gia có việc xấu, thanh danh của người cũng bị tổn hại theo, những đại nho đó sẽ không để ngươi trúng bảng.”

Thi Minh Kinh đều là kinh điển nho gia, những đại nho đó đặc biệt coi trọng lễ giáo, bản triều cực kì coi trọng thi Minh Kinh, đối với Lục Anh giỏi kinh học và thế thời thế mà nói, lần thi này vô cùng quan trọng.

“Tam gia, tiền đồ quan trọng.”

Lục Anh lạnh nhạt nói: “Ta biết.” Lại vẫn sửa soạn quần áo bước đi ra ngoài.

...

Lang Hoa đang cùng Cố Thế Ninh thương lượng lộ trình của thương đội, Tiêu ma ha vào bẩm báo, “Lục tam gia tới rồi.”

Cố Thế Ninh nhíu mày, “Lục Anh là tới tìm ai?” Lục gia không có mấy người tốt, hôn ước của Cố gia và Lục gia cũng sớm muộn sẽ huỷ bỏ, Lang Hoa vẫn là ít gặp người của Lục gia thì hơn, “Lang Hoa cháu tránh đi một lát, ta tới nói chuyện với hắn.”

Cố Thế Ninh lúc này giống như một con gà trống, giương đôi cánh bảo vệ nàng.

Lang Hoa cười lên, “Tứ thúc phụ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, cháu đi hỏi xem rồi về.”

Lục Anh có lẽ đang chuẩn bị thi Minh Kinh, cứ coi như là tới gặp nàng cũng sẽ để người ta biết trước, giờ đột nhiên tới cửa, có lẽ là có việc gì.

Cố Thế Ninh cũng chỉ đành gật đầu.

Lang Hoa đem người tới nhà chính, vén rèm lên liền nhìn thấy Lục Anh. Lục Anh mặc trường bào màu lam nhạt, mắt cúi không biết đang nghĩ gì, không giống như sự điềm tình thường ngày. Thông thường khi đối diện với sự quyết đoán khó khăn, Lục Anh mới có thể yên lặng như vậy.

“Làm sao vậy?”

Nghe thấy giọng nói của Lang Hoa Lục Anh mới tỉnh táo trở lại.

Lục Anh đặt bát trà trong tay xuống, Lang Hoa biết ý lập tức bảo người trong phòng lui ra ngoài.

Lục Anh nhìn Lang Hoa cười lên, “Không biết vì sao, luôn cảm thấy muội hiểu ta hơn bất cứ ai.” Thời gian họ bên nhau rõ ràng không dài, nhưng ở bên cạnh Lang Hoa là sự thoải mái như thế, khiến hắn có loại cảm giác dù nhân thế bể dâu lại có thể dựa dẫm vào nhau. Hắn luôn là không nhịn được muốn chìm đắm vào.

Lục Anh vốn dĩ trên trán mang theo chút lo âu và sốt ruột, giờ lại trở nên yên lặng. Gió bên ngoài thổi lá trúc vang lên xào xạc, Lục Anh đã an tĩnh trở lại, Trình Di ngoài cửa cũng dường như biết được tin tức gì, dứt khoát đi tới trong góc sân ngồi xuống.

Thời cơ Lục Anh chủ động xuất kích đã qua rồi, Lục gia chắc chắn sẽ gặp phải dao động.

Nụ cười nhàn nhạt phai đi trên mặt Lục Anh, sự an nhiên hắn có thể hưởng thụ cũng chỉ là chốc lát này mà thôi, tiếp theo cái hắn phải gánh chịu có thể càng nhiều hơn.

Lục Anh nói: “Hứa thị có gian tình với phụ thân ta, trước đây người hại Cố gia bề ngoài là Vương gia, phía sau lưng có thể là Hứa thị và phụ thân ta.”

Lang Hoa sớm đã an ủi bản thân, bất luận Hứa thị làm ra việc gì, nàng đều sẽ không cảm thấy kinh ngạc, nhưng nghe thấy lời này, vẫn không tránh được lộ vẻ xúc động.

Hứa thị có gian tình với Lục Văn Hiển, cho nên Hứa thị dù thân ở nội trạch Cố gia lại vẫn có thể đưa tay ra bên ngoài. Hà Chưởng quầy làm thế nào được cứu ra khỏi đại lao, lại làm thế nào có thể kinh doanh gạo, phụ thân vì sao có thể bị giết, những chuyện này thoáng chốc đều có đáp án. Kiếp trước, Hứa thị và Lục Văn Hiển chính là khống chế Cố gia như vậy. Chả trách Hứa thị có thể đi theo nàng tới Lục gia, chứ không phải sau khi nàng xuất giá trở về Hứa gia, vì như vậy hai người liền có thể càng tiện liên hệ hơn.

Sau khi Hứa thị tới Lục gia, nhất định muốn ở biệt viện hoang vắng cách nhà chính hơi xa, đều là để che mắt người khác, tránh để người ta phát hiện chuyện xấu của bà ta và Lục Văn Hiển.

Làm mù mắt của nàng, cũng là để tiện khống chế nàng.

Một người cứ coi như thông minh hơn nữa, không có mắt chuyện gì cũng không làm được.

“Thả lỏng tay,” Lục Anh kéo Lang Hoa, “Bà ta đã bị hưu rồi, đối với muội không còn chút tình mẹ con nào nữa, muội cũng có thể không cần để tâm tới bà ta.”

Lang Hoa lúc này mới phát hiện mình đã nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay nàng. Lang Hoa ngồi trên ghế, “Các người làm sao biết? Là ai phát hiện?”

Hứa thị dù đã bị nhà chồng bỏ, chỉ cần không đi đường sáng với Lục gia, bị phát hiện rồi chính là một việc xấu. Vương thị không có tài trí hoá việc này thành vô hình, chỉ có thể giống như đại đa số mọi người, làm to chuyện này tới mức không thể thu dọn được, để bảo đảm địa vị của mình.

Nhưng sao nàng không nghe thấy một chút phong thanh nào, lẽ nào là...

Lang Hoa ngạc nhiên nhìn về phía Lục Anh, “Việc này vừa xảy ra?”

Lục Anh gật gật đầu, “Vương thị và người của ta đã nhìn thấy xe ngựa của Hứa gia, chúng ta đã đoán được là Hứa thị, Vương thị chuẩn bị đem người đi bắt gian, ta... liền tới chỗ muội.”

Đối với Lục Anh mà nói, đây là đại sự của Lục gia, xử lý không tốt thì sẽ ủ thành tai hoạ. Nếu đứng trên lợi ích của Lục gia, dù bắt được Hứa thị, lại không thể làm ầm lên, chỉ cần nắm được điểm yếu của Hứa thị, Vương thị liền có thể giữ lấy địa vị chính thê. Nếu làm to chuyện ra, Hứa thị dĩ nhiên không còn mặt mũi nào nhưng đức hạnh của Lục Văn Hiển cũng sẽ bị chất vấn, danh tiếng của cả Lục gia đều sẽ bị tổn hại. Lục gia còn có tử đệ chuẩn bị vào làm quan, còn tiểu thư chưa xuất giá, đối với một chủ mẫu mà nói, lợi ích gia tộc mới là thứ đầu tiên phải cân nhắc, tiếp theo mới là được mất cá nhân.

Lang Hoa nhìn Lục Anh, “Huynh có thể ngăn Vương thị.”

Lục Anh gật gật đầu, “Nhưng ta không thể làm như vậy, việc Lục Văn Hiển và Hứa thị làm ra với muội, nếu ta giả vờ thái bình, từ nay về sau muội tuyệt đối sẽ không đếm xỉa tới ta nữa. Ta không thể nói dối muội, áp chế việc này xuống, luôn sẽ có thời cơ thích hợp để trừng trị họ.”

“Việc này bất luận có áp chế xuống được không, thanh danh của Hứa thị cũng hết đời rồi, đối với muội mà nói tổn thương đã nảy sinh, cho nên ta không thể ra tay, ta chỉ có thể lập tức tới nói cho muội.”

Vẻ mặt của Lục Anh dường như thoáng chốc đã trưởng thành thêm cả chục tuổi. Lục gia đối với hắn mà nói chính là một chiếc lò nung, hắn đang bị nung nấu bên trong, mỗi một bước đi đều rất gian nan, không có ai hiểu sự vất vả của cả quá trình này hơn nàng.

Lang Hoa nói: “Nếu sự việc làm lớn rồi, huynh chuẩn bị làm thế nào?”

“Rời khỏi chi thứ hai của Lục gia, nhận làm con thừa tự tới chi nào đó tuỳ ý, chỉ cần còn có thể ứng thí,” Lục Anh hơi hơi cười, “Ta cũng không thể không tính toán cho mình...”

Trong lòng Lang Hoa tự nhiên nảy sinh vài phần áy náy, Lục Anh vì nàng làm những việc này, nàng phải lấy gì để báo đáp hắn?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv