Người cô gọi là mẹ thường được mọi người gọi là mẹ Lâm vì vậy mà bọn cô đều gọi bà ấy như vậy. Tần Du thì mỗi năm sẽ đến đây 2 lần, Đường Tiểu Tranh thì chỉ cần có dịp sẽ đến đây thăm mọi người chỉ riêng Thẩm Dược trước đây mỗi năm đều sẽ đến 2 lần một lần đến cùng chị gái, một lần đến một mình.
Sau khi kết hôn thì cô chỉ đến đây một năm một lần, có năm bận quá không thể đến chỉ có thể gọi điện gửi quà đến đây cho mọi người.
Mẹ Lâm nhìn cô liền cảm thấy đau lòng, gặp một lần bà lại cảm thấy cô đã gầy đi, chẳng mập mạp lên chút nào.
“A Tịch! Công việc có bận cũng phải nhớ ăn đủ bữa có biết không.”
Cô chỉ biết cười trừ với bà “Con biết rồi mẹ đừng lo.”
“Sao có thể không lo chứ, nhìn xem con gầy đi nhiều như vậy rồi còn bảo ta không lo.” Mẹ Lâm thanh âm nhẹ nhàng không hề tức giận, bà chỉ sợ cô về Thẩm Gia bị người khác ức hiếp chèn ép.
Huống hồ chi cô mất đi chị gái thì còn bị bọn họ ghét đến mức nào nữa, đứa trẻ đáng thương không biết đến khi nào mới có thể ung dung tự tại như cái tên của mình.
Mọi người cùng nhau ăn bữa trưa xong mới ngồi kể chuyện những đứa trẻ đều thích thú đến mức cười lớn rôm rả cả một khoản sân. Chỉ có Tần Du từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ dán lên người Thẩm Dược, lần này anh cảm thấy cô không còn vui vẻ như trước.
Trước đây đã trầm tính, bây giờ lại trầm tính hơn rồi.
Đường Tiểu Tranh bị đám trẻ quây quanh nghe kể truyện không thể ngừng lại, cô nàng cứ ngồi trước đám trẻ luyên thuyên mấy câu lại cười phá lên.
Thẩm Dược rời khỏi câu chuyện cô muốn đi dạo quanh đây một chút, nếu có thể cô muốn vẽ tranh một bức tranh như trước đây toàn là gam màu sáng tươi mát chứ không phải là một gam màu u tối mãi không thấy lối thoát.
Không mang theo điện thoại vì cô biết Bạc Trạch Lăng sẽ chẳng bao giờ gọi điện cho cô, càng không có chuyện hắn sẽ gửi tin nhắn gì đó cho cô.
“A Tịch vẽ tranh à.” Tần Du đi đến trên tay anh còn cầm bảng màu mà cô đã nhờ anh mua giúp mình.
Nhìn những đường nét trên bức tranh vừa được phát thảo Tần Du lại không nhịn được lên tiếng hỏi cô “Mọi chuyện đã qua rất lâu rồi tại sao Thẩm Vân Tịch vẫn chưa về.” Anh biết tất cả diễn biến xảy ra, ngoài chị gái cô ra thì Tần Du có thể xem là người thứ hai hiểu cô.
“Không thể về.” Thẩm Dược cúi mặt tay cầm cọ khẽ khự lại trả lời anh.
Tần Du đi đến trước mặt cô, tay anh nắm chặt bảng màu không nhịn nổi nữa, vừa đau lòng vừa tức giận nói cô “Không thể về? Vân Tịch em muốn sống cả đời vì Thẩm Hoài Nhu sao? Em không phải Thẩm Hoài Nhu em là Thẩm Vân Tịch.”
“Vì sao cứ sống vì Thẩm Hoài Nhu, cô ấy cứu em để em sống như thế này sao? Tại sao lại không thể vì mình một lần.” Càng nói giọng của Tần Du càng trở nên nghẹn lại vì tức giận, nhìn xem suốt ba nằm qua Thẩm Dược chưa từng vẽ một bức tranh màu sáng, từng bức tranh đều liên quan đến Thẩm Hoài Nhu.
Sóng mũi cô cảm thấy cay cay nghe những lời nói đó cứ như đâm trúng điểm yếu cứ thế mà chỉ biết cúi đầu.
“Ngẩn đầu lên! Bảo em sống vì cô ấy thì em ngẩn đầu đến lúc bảo em sống cho em lại cúi đầu như vậy sao?”
Thẩm Dược cắn chặt môi không bật ra lời phản bát nào bởi vì Tần Du đã đúng, cô sẽ luôn cúi đầu để không cần nhìn thấy những gương mặt khiến cô đau lòng.
Nhưng thật sự không thể về nữa rồi, mọi chuyện đã không thể thay đổi mãi mãi không thể thay đổi, giá như lúc đó người chết là cô có lẽ mọi chuyện sẽ không phải thế này.
Chẳng ai khó xử, cô cũng không cần sống cuộc đời của chị gái mình lại còn có thể đến gặp mẹ mình sớm hơn một chút.
Tần Du nhìn thấy nước mắt của cô anh liền không nỡ nhìn mà cúi thấp người xuống đưa bảng màu cho cô, đưa tay lau nước mắt của cô, giọng điệu cũng không còn cáo gắt như vừa rồi ngược lại còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Bảng màu này là anh khó khăn mới có được, vì vậy em hãy là Thẩm Vân Tịch cầm nó tô sáng cho cả bức tranh, đừng là Thẩm Dược bởi vì Thẩm Dược lúc nào cũng chỉ sống cho người khác...”
“A Tịch em thấy không? Kể từ khi em làm Thẩm Dược những bức tranh của em chẳng đổi lấy một màu sáng, trước đây không phải Vân Tịch thích vẽ những màu sáng sao?” Thanh âm của anh dịu dàng ấm áp, dỗ dành cô từng chút một như một đứa trẻ.
Chuyện năm đó xảy ra để lại quá nhiều biến số, biến số lớn nhất lại là cô.
Thẩm Dược khẽ đưa mắt nhìn anh, cô không biết phải đáp lại thế nào bởi vì ngay cả chính cô cũng không rõ bản thân đã thay đổi nhiều đến mức nào rồi.
Thấy hai hốc mắt của cô ửng đỏ Tần Du thở dài anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, lấy từ trong túi áo bành tô màu nâu ra cây kẹo ngọt vị dâu đưa cho cô, anh thật sự không chịu được cảnh cô khóc, trước đây đã vậy rồi hiện tại vẫn vậy.
Trong ký ức của anh cô vẫn là Thẩm Vân Tịch, chỉ một mình Thẩm Vân Tịch chứ không phải Thẩm Dược anh nở nụ cười có chút bất lực nói “Đừng khóc, em muốn vẽ gì cũng được anh đều ủng hộ em có được không.”
“Anh cảm thấy em hiện tại đáng ghét lắm phải không.” Cô nhìn Tần Du trước mặt mình, vẫn là dáng vẻ bỡn cợt không chút nghiêm túc như thường lệ, mà những lời anh nói cho dù thế nào cũng khiến người khác cảm thấy anh đang rất nghiêm túc.
Anh lắc đầu “Không đáng ghét, chỉ cần tiểu tổ tông nhà em sống cho mình, ưu tiên sự vui vẻ của mình trước là được rồi.”
Cơn gió thổi qua khiến tóc mái của cô khẽ bay nhẹ, nhìn Tần Du trên người mặc chiếc áo bành tô anh mỉm cười đẹp như ánh nắng mùa xuân, thời gian trôi qua bao lâu thứ duy nhất cô cảm thấy không hề thay đổi chính là gương mặt thư sinh của Tần Du lẫn tính cách đùa giỡn tìm đủ trò khiến cho cô cười.
Tần Du rời đi cô mới đưa mắt nhìn bảng màu cùng viên kẹo rồi mấp mấy môi nói nhỏ “Tần Du, hi vọng đoạn đường anh đi có khó khăn thế nào vẫn phải vui vẻ như vậy.”