Vết bỏng nặng nơi bàn chân của Nhược Minh Anh không hề thuyên giảm, ngược lại do không điều trị kịp thời, nó càng ngày càng nhiễm trùng nặng khiến bà không thể di chuyển được ra khỏi phòng. Hằng ngày, đám người hầu còn thừa gì đều ném cho bà ăn, đối xử không bằng gia nhân trong nhà, mặc dù Nhược Minh Anh chính là Đại phu nhân đích thực của Hàn gia...
Đúng ngày cuối tuần cũng là ba ngày sau buổi tra tấn Nhược Minh Anh diễn ra, Hàn Thụy Đình trở về...
Ông vừa bước vào nhà liền đi tìm Nhược Minh Anh ngay tức khắc nhưng không thấy bà đâu. Nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, ông đi thẳng đến văn phòng Hàn lão gia...
"Cha..."
Hàn lão gia đang bế Hàn Lãnh trên người, nghe tiếng con trai cả liền quay đầu lại vui mừng...
"Thụy Đình về rồi à...dự án..."
Trái ngược với vẻ vui mừng của Hàn lão gia, cậu bé Hàn Lãnh liền nhảy xuống, khóc lóc chạy lại phía Hàn Thụy Đình...
"Ba...ba...cứu mẹ...huhuhu...mẹ...mẹ..."
Hàn Thụy Đình cúi xuống ôm chầm lấy cậu bé dỗ dành...
"Có chuyện gì sao Lãnh nhi...mẹ con...cô ấy...đâu..."
Rầm...!
Cánh cửa được người khác mở toang ra, cô hầu nữ hớt hải chạy vào bẩm báo..
"Hàn thiếu...phu nhân...phu nhân..."
"Sao...nói ngay..."
Hàn Thụy Đình gằng giọng quát lên khiến người hầu run rẩy...
"Phu...nhân...không tỉnh lại..."
"Cô ấy hiện ở đâu..."
"Phòng người hầu..."
Hàn Thụy Đình lao thẳng ra ngoài, một mạch đi đến chỗ dành riêng cho người hầ. Ông đạp phanh cánh cửa cũ kĩ ra, nhìn người con gái trước mặt mà trong lòng đau nhói...
"Minh Anh..."
Hàn Thụy Đình ôm chặt lấy bà vào lòng, ra thẳng xe lái đến bệnh viện gần nhất. Vừa đi ông vừa quan sát người con gái xanh xao đầy vết thương ấy, đặc biệt là bàn chân không còn nguyên vẹn như trước. Hơi thở yếu ớt như ráng gắng gượng lấy sự sống còn sót lại, bà mập mờ chớp chớp mắt
"Thụy Đình...anh...về...rồi..."
Dứt lời, bà buông thõng tay xuống, hơi thở đứt hẳn...
Ngay giây phút đó, Hàn Thụy Đình cũng vừa đến bệnh viện, ông nắm chặt tay bà muốn vào trong nhưn bác sĩ liền ngăn cản...
"Cô ấy...nếu cô ấy xảy ra chuyện gì...tôi sẽ chôn cùng các người..."
Vị bác sĩ già sợ xanh mặt gật gật đầu nghe lệnh liền vào phòng cấp cứu...
Hàn Thụy Đình ngồi gục bất lực trên băng ghế lạnh lẽo của bệnh viện...
Có cái gì đấu ươn ướt lăn trên má ông. Phải, ông khóc, ông sợ mất bà, mất người phụ nữ mình yêu nhất trên đợi. Hàn Thụy Đình băng lãnh, lạnh lùng với người ngoài, nhưng chỉ dành sự yêu thương độc nhất cho bà...
"Baba...mẹ..."
"Cút..."
Hàn Thụy Đình hất bàn tay đặt trên người ra.
"Ba..."
Hàn Thụy Đình chợt bừng tỉnh lại, ông nheo mi tâm đỡ Hàn Lãnh dậy, xoa đầu cậu xin lỗi
"Ta...xin lỗi...Lãnh nhi...ta..."
"Mẹ sẽ ổn thôi...mẹ đã mạnh mẽ rất nhiều lần rồi mà..."
Hàn Lãnh đưa bàn tay bé nhỏ xoa lưng Hàn Thụy Đình, ánh mắt trong veo cố kìm nén những giọt nước mắt...
"Con nói gì cơ...mẹ đã mạnh mẽ rất nhiều lần..."
Ngay lúc này đây, cơn uất ức trong người Hàn Lãnh được bùng phát, cậu khóc to kể lại
"Huhu...ba...ba...đi công tác thường xuyên như vậy...mẹ...mẹ bị bọn người trong nhà bắt bạt...thậm chí bắt mẹ đi trên tấm thảm nóng đến trăm độ..."
"Sao cơ..."
Ánh mắt giết người đỏ ngầu của Hàn Thụy Đình được lộ rõ, ánh liếc đám người giúp việc đưa Hàn Lãnh đến
"Còn gì nữa không..."
"Họ...họ cho mẹ ăn cơm thừa, còn bảo mẹ là người phụ nữ dâm loạn..."
Hàn Thụy Đình im lặng không nói gì, lặng lẽ lau nước mắt cho con trai, ngả người ra sau, hơi thở càng trở nên nặng nề...
"Ba...ba...mẹ...mẹ...sẽ ổn...chứ...mẹ..."
"Ừm...mẹ sẽ ổn mà..."
Hàn Thụy Đình không ngờ bà gả cho ông lại chịu nhiều tủi nhục như vậy.
Vậy...
Tại sao bà lại không nói...
Tại sao lại im lặng cho qua...
Tại sao chỉ biết lặng lẽ chịu đựng...
Tại sao bà lại ích kỉ như vậy...
Ông trách bà ích kỉ hay do ông quá vô tâm, luôn miệng nói yêu bà, dành cho bà cuộc sống vinh hoa phú quý đầy đủ mà nữ nhân nào cũng mơ ước...
Hàn Thụy Đình tự tin rằng ông là người hiểu bà nhất trên đời này nhưng không.
Ông chẳng hiểu gì cả, bà không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, bà cũng chỉ là một cô gái bình thường, biết khóc, biết cười, thậm chí là biết đau...
Lúc nghe được câu nói của bà trên xe, trái tim ông như vừa bị ai bóp nghẹn lại. Nó đau lắm, đau đớn vô cùng...
-----