Lại kết thúc một bộ truyện nữa rồi và dường như mỗi cảm xúc của một bộ truyện của tôi là những cảm giác khác nhau. Với bộ "Đang Để Tang Một Mối Tình" này thì cảm xúc của tôi chính là: xót xa - bi thương - đồng cảm.
Kết thúc để cho nữ chính và nam chính không thể đến được với nhau của tôi có lẽ là một biện pháp hợp lý đúng không mọi người? Bởi vì tôi cảm thấy nữ chính đã quá đau thương vì nhân vật nam chính rồi. Tôi muốn để cho nam chính phải ân hận về quyết định và hành động của mình. Còn nữ chính vẫn như vậy mà sống thôi!
Cũng như câu: "Chìm đắm mãi trong một thứ đẹp đẽ chỉ khiến người ta mất lý trí."
Thì ra thứ gọi là duyên phận chẳng qua cũng chỉ là một món nợ phải trả lại cho người.
Còn cái giây phút bị người mình yêu phản bội, thường khiến chúng ta tức tối, tự nhắc nhở mình phải cố gắng thành công. Vì thành công là cách trả thù tốt nhất? Quả thật, chúng ta sống tốt hơn họ, lúc đó chúng ta mong muốn vô tình sẽ chạm mặt họ ngoài phố.
Để cho họ thấy hiện nay ta thành công biết bao, hạnh phúc biết bao, chưa biết chừng còn cười nhạo họ nữa, khiến cho họ khó xử và hối hận.
Nhưng qua một thời gian, bạn sẽ phát hiện ra rằng tư tưởng này thật ấu trĩ. Nếu bạn vẫn còn để ý đến suy nghĩ của họ thì cho dù bạn có thành công cách mấy thì bạn mãi mãi vẫn là kẻ thất bại.
Sẽ luôn có một người phải nhận thua cuộc, sẽ luôn có một người yêu người còn lại nhiều hơn một chút mới có thể đọ sức được với nhau. Tình yêu cũng như là một cuộc đọ sức vô hình. Mà những người như chúng ta chỉ nhìn thấy được những sự ấm áp và ngọt ngào.
Tôi tự cảm thấy thất vọng về bản thân như vậy thì thấy dễ chịu hơn sao? Ngay cả bản thân mình mình còn không yêu thì yêu ai? Có thể được ai yêu?
- Bây giờ tôi phát hiện ra, tình cảm mà không còn phải nhung nhớ…Thì không còn gọi là tình cảm nữa rồi.
– Hơi khó hiểu.
– Nhớ nhung là dùng đầu để nghĩ, còn ở bên nhau là dùng mắt để nhìn. Có lẽ tình cảm của sự nhung nhớ luôn đẹp hơn.
– Tại sao?
– Bởi vì đầu óc thì dễ dàng lãng mạn hoá, còn mắt nhìn thì chỉ có thể phản ánh hiện thực mà thôi.
Nhưng trái tim con người rất là nhỏ, nó nằm trọn trong một bàn tay. Nhưng mà dục vọng con người thì có thể rất là lớn giống như con rắn muốn nuốt cả con voi. Ngẫm lại, có lẽ chúng tôi đều mù mờ hiểu ra rằng hai đứa sẽ đánh mất thứ gì đó trong tương lai mỗi khi trao đổi những mẩu thông tin.
Việc chúng tôi có tình cảm là điều không cần bàn cãi và chúng tôi ước rằng có thể được ở cạnh nhau. Nhưng có thể vì việc phải chuyển biến quá nhiều lần. Cả hai đều tự khắc hiểu rằng những điều ước sẽ chẳng bao giờ thành sự thật. Và dần nỗi ám ảnh ấy biến thành sự lo sợ âm ỉ trong tim chúng tôi.
Có lẽ việc chúng tôi cố tạo ra thật nhiều kỷ niệm đẹp. Là vì biết rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ không còn kề nhau nữa. Ai cũng có ký ức của riêng mình. Tôi luôn tự hỏi tại sao ông trời lại mang đến cho tôi một ký ức buồn đến vậy? Tôi đã từng muốn vứt bỏ ký ức của mình. Giữ nó làm cái gì khi nó chất chứa toàn đau buồn và tổn thương.
Nhưng tôi đã không làm được vì tôi nhận ra rằng sau những ký ức đau buồn và tổn thương còn có những ký ức của hạnh phúc. Rồi một ngày nào đó tất cả sẽ trở thành kỷ niệm và tôi sẽ đủ can đảm để đối mặt với những quá khứ, những ký ức cũ.
“Thứ giết chết chúng ta bây giờ chính là kỷ niệm. Nó tồn tại chỉ để nhắc nhở rằng chúng ta đã từng có nhau.”
Những đau buồn những tổn thương ngày trước sẽ không còn làm tôi cảm thấy day dứt nữa. Tôi phải cảm ơn ông trời đã cho tôi những ký ức đó tôi sẽ giữ nó mãi bên mình vì nó là duy nhất, vì nó là đáng giá.
Phụ nữ nên phải hiểu rằng, mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân, đừng bao giờ hoang đường cho rằng có thể dựa dẫm bất kỳ ai. Tiền, tự mình làm ra. Yêu, tự bản thân yêu lấy chính mình. Hạnh phúc, tự mình cảm nhận.
Nếu như có ai đó tặng tiền tặng tình yêu tặng hạnh phúc cho bạn, vậy thì cũng tốt. Nhưng bạn vẫn phải tự mình tạo lập cuộc sống cho bản thân. Cuộc đời của bạn, chính là thuộc về bạn. Về mặt tinh thần, tốt nhất đừng để người khác làm ảnh hưởng quá nhiều đến chính mình.
Tôi sẽ không chờ đợi một người, nếu có một ngày hắn khiến tôi chết tâm, tôi nhất định sẽ tìm kiếm người khác thay thế? Tôi không phải người si tình, cũng sẽ không biểu diễn vai si tình. Tại sao người ta lại phải làm khổ chính mình?
Những gì tôi làm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Vĩnh viễn sẽ không để bản thân mình làm tổn thương người khác. Nếu một ngày nào đó tôi lại tổn thương, nếu biết trước không có kết quả, tôi sẽ lựa chọn rời xa.
Tôi chính là như thế.
Đến đây tôi lại nhớ lại một câu nói hắn từng nói khiến tôi phải rung động cả nửa đời:.
||||| Truyện đề cử: Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần |||||
"Em là em, độc nhất vô nhị, không cần so sánh với bất kì ai khác..."
Phải chăng khi yêu, niềm tin thôi không bao giờ đủ…Còn câu cửa lòng của tôi giờ đây:
“Thời điểm hay duyên số không quan trọng. Quan trọng là lòng người!”