Bốn năm sau.
“Trên thế gian này khoảng cách xa xôi nhất không phải giữa sự sống và cái chết. Mà chính là…Tôi đứng ngay trước mặt em nhưng em lại không biết rằng tôi yêu em! Thế nên em đừng đau khổ nữa.”
Anh ấy nói đúng. Cô không nên đau khổ nữa.
Đau khổ thực sự thì ra không phải là nhìn thấy người mình yêu đi yêu người khác để rồi hối hận vì ngày xưa. Đau khổ thực sự là mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu đắng mà vẫn khen ngon. Từng ngày nhấm vị chát mà vẫn phải khen bùi.
"Con người gặp nhau là bởi chữ Duyên. Sống và yêu nhau là bởi chữ Nợ!"
"Nghĩa là có duyên mới có nợ à?"
"Không phải đâu."
"Còn gì?"
"Có duyên mới chỉ là gặp thôi. Mà có duyên chưa chắc đã là có nợ cơ."
"Sao lại thế?"
"Bởi vì Gặp nhau hay sống và yêu nhau. Khác nhau hoàn toàn."
"Mà sao cậu biết hay vậy? Khác đến vậy sao? Hì." Cô gái tóc ngắn cười đáng yêu nhìn Hạ Song.
"Mình đã có đợt tìm hiểu sâu về duyên và nợ. Có nhiều trong cuộc sống." Hạ Song chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô gái đó.
"Thế nên cậu mới tĩnh tâm như vậy? Ý tớ là bảo sao cậu chịu đựng giỏi đến như vậy. Thật ngưỡng mộ nha Hạ Song." Cô gái nói xong ôm chặt lấy cánh tay của Hạ Song tỏ vẻ phấn khích.
"Chờ duyên...Mà hình như đến rồi."
"Sao của cậu lại đến nhanh như vậy tớ vẫn chưa đến hu hu." Cô gái khóc lóc.
"Tiểu Hy cậu ngốc hay giả vờ ngốc vậy? Duyên của cậu đã đến tận cửa rồi đấy có điều cậu không có biết thôi." Hạ Song vỗ về Đăng Tiểu Hy.
"Càng lúc lại càng ghét duyên dã man lúc đến lúc nhanh đi như ma vậy." Đăng Tiểu Hy nhăn mặt phàn nàn bĩu môi.
“Thế cậu có tin vào duyên số không?”
Câu nói đó của Đăng Tiểu Hy làm cho cô nhớ lại lời anh từng nói: Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là anh. Trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian. Không sớm một bước cũng không muộn một bước.
"Hạ Song vậy nữ chính và nam chính trong truyện có đến được với nhau không?" Đăng Tiểu Hy ngây ngô hỏi tiếp.
Đến được với nhau không ư?
Cô thực sự không biết...Bởi vì nam chính đó và nữ chính đó lại xa nhau mất rồi không biết là có thể hàn gắn lại mối quan hệ này không? Cũng như cô có thể hàn gắn lại không? Hay là bất lực đành để tang một mối tình?
Cũng giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi. Tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm. Khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu. Chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa. Những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta. Đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.
"Tiểu Hy...Đó chỉ là tuổi thanh xuân của mỗi người thôi chắc là họ không có duyên đâu...Bởi vì trong thời khắc mà thanh xuân của họ vững mạnh nhất lại chính là lúc họ lại vô tình từ bỏ mất nhau."
Tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm. Khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó quay đầu nhìn lại. Tất cả mới có ý nghĩa.
Những người đã từng yêu và làm tổn thương ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân ta.
[…]“Em từng muốn tìm anh, tuy nhiên anh bận bịu quá.”
“Có những thứ vẫn có thể cùng tồn tại với bận rộn.”
“Là cái gì?”
Anh trả lời cô hai chữ: “Nhớ nhung…”[…]
Vì yêu mà giận? Vì yêu mà hận? Vì yêu mà khờ? Vì yêu mà bất chấp, cố chấp với một chữ tình?
Để lại bao nhiêu tình ái cho nhân gian, nghênh đón thế sự ngàn đổi vạn biến. Bên người mình yêu thương làm những điều hạnh phúc. Đừng hỏi là kiếp nạn hay duyên số.
Thế nào là định nghĩa của tình yêu? Yêu là như thế nào? Trên đời có bao nhiêu người có thể tìm được người mà mình chân chính yêu thương. Cảm giác yêu thương một người, nhớ thương một người, chờ đợi một người thật ra cũng chính là một loại hạnh phúc.
Giữa hàng vạn người có thể gặp được anh, cùng nắm tay nhau đi đến hết đoạn đường. Cuộc đời này đã không còn gì phải hối hận.
Yêu thầm cũng là một hạnh phúc.
Tình yêu là đóa hoa dễ tàn úa, còn em là đóa túc anh khiến người ta vô lực nhất giữa cơn gió sớm mai. Khi sự mê hoặc mới xuất hiện, nhịp đập trái tim bắt đầu âm thầm trỗi dậy. Thì ra tình yêu cũng là một loại tội lỗi.
Thế nhưng, sự trừng phạt sau khi trộm trái cấm thì sao? Kẻ lạc lối từ lâu đã mê muội mà chẳng cách nào tự thoát khỏi…Mọi thứ trên đời đều bởi chữ duyên. Ngẫu nhiên gặp mặt, quay đầu nhìn lại có thể bên nhau trọn đời cũng bởi một ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc.
Cứ ngỡ là khắc cốt ghi tâm? Đến một ngày bỗng chốc nhận ra chỉ là mưa gió thoảng qua. Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng. Đã đứng bên cạnh một người khác.
"À ừm. Ký ức có cho là độc ác hay tàn nhẫn không làm ta phải nhớ lại những nỗi đau hằng muốn buông?" Đăng Tiểu Hy lặng im chút rồi trầm ngâm hỏi.
Hạ Song như vô thức trả lời, cứ như cái máy trả lời vậy:
“Cũng không hẳn là tàn nhẫn và độc ác. Ký ức là liều thuốc đắng giày vò người ta, nhưng nếu không có ký ức thì cuộc đời sẽ rất vô vị. Theo thời gian, dần dần nó cũng sẽ trở nên nhạt nhòa. Những hình ảnh rõ ràng trong đó rồi cũng sẽ bị xé thành những mảnh vụn. Chỉ riêng nỗi đau là người ta vẫn nhớ.”
"Vậy còn hạnh phúc...?"
"Hạnh phúc thì chẳng có liên quan đến thứ gì cả, nó chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi. Cậu có chờ đến cả cuộc đời, có khóc đến khô nước mắt, trái tim có nhỏ máu. Và dù cậu có ít gặp gỡ, chia ly, tan rồi hợp, hợp rồi tan…Thì cuối cùng những điều mà cậu có được cũng không bằng những người sống tầm thường."
"Ừm...Ách...Đời khó hiểu vậy sao?" Đăng Tiểu Hy thở dài.
"Chuyện đời làm sao có thể lưỡng toàn. Trong một đời của chúng ta, có được đồng thời cũng mất đi. May mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở chỗ cái được và cái mất đó, cái nào nặng, cái nào nhẹ. Chỉ vậy thôi!" Nói xong Hạ Song liền nháy mắt tinh nghịch.
"Vậy cậu hiểu được tình yêu không?"
"Thời còn trẻ chúng ta thường không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, mình từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó mình không biết trên đời này tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi.” Hạ Song.
"Vậy có lẽ lãng quên đi quá khứ mới có thể khiến cho mọi khổ đau biến mất chăng?” Đăng Tiểu Hy.
“Không chắc bởi vì đem lòng yêu một người, có thể là chuyện diễn ra trong tích tắc. Hận một người lại là suốt một đời!”
Hạ Song, mái tóc đen dài bị gió thổi làm rối hết tóc cô liền tháo trên tay chiếc dải ruy băng màu trắng. Đôi tay thon dài khéo léo dùng dải ruy băng trắng buộc lại tóc…Nhưng tại sao cô lại dùng dải ruy băng trắng? Bởi nó tượng trưng cho một cuộc tình đang để tang.
Cô gái trên đầu với chiếc dải ruy băng trắng khẽ cười một cách nhẹ nhàng!
**
Ở một đâu đó trên lục địa...Trong căn phòng tối tăm người đàn ông hít nhẹ một điếu thuốc. Ngón tay nhanh nhẹn điều chỉnh góc của màn hình laptop có gương mặt của người con gái.
Tất nhiên là cuộc đối thoại của hai cô gái anh đã nghe hết không chừa sót một câu từ ngữ nào cả. Anh ta liền vẽ nụ cười nói:
"Anh sẽ vẫn yêu em...Anh sẽ vẫn yêu em."
"Kể cả khi em không yêu anh nữa, kể cả khi em đã quên anh. Kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa, anh sẽ vẫn yêu em.”
Yêu em trong trong mối quan hệ có nhan đề là...
Đang để tang một mối tình...!!!
END.