Nghe được hai mẹ con. Hàn Tuyết Phân và Sở Huyên cười nhạo, Liêu Tô Hồng chỉ cảm thấy răng phổi của cô ta sắp nỗ tung luôn rôi, Sở Hiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng vui hết cỡ, cô tình lớn tiêng nói với Vương Vinh Mẫn: “ Anh yêu, em năm mơ cũng không rằng thật sự có thê đến vịnh Du Long mua biệt thự, thật là tuyệt vời! Có thể sống trong vịnh Du Long là ước mơ của em, cảm ơn anh yêu giúp em thực hiện nó!”
Hàn Tuyết Phân cũng nói: “Đúng vậy, Vinh Mân, Sở Huyên quen biết được cháu thật là phúc phận của nó.”
Vào lúc này, trước mặt Lâm Tử Minh chuẩn bị quẹt hai mươi vạn nhân dân tệ, nghe thây những tiếng này, quay đầu lại nhìn, anh mắt đối diện với bọn họ
Ngay lập tức, Hàn Tuyết Phân và Sở Huyện đơ ra một lúc, rõ ràng là không nghĩ răng, lại ở đây chạm mặt Lâm Tử Minh.
Phải biết là vịnh Du Long là một nơi mà người giàu có có quyền đến, trong khi Lâm Tử Minh chỉ là một kẻ vô dụng bại trận.
Cùng lúc đó, Sở Phi và Liễu Tô Hồng, Sở Hoa Hùng ba người bọn họ cũng nhìn thây Lâm Tử Minh, trong một thời gian bầu không có có gì đó không đúng.
“Lâm Tử Minh?” Hàn Tuyết Phân lập tức kêu lên, “ Làm sao mày lại chạy đến vịnh Du Long này vậy?”
Từ rất lâu rồi, gia đình của Hàn Tuyết Phân vẫn luôn xem thường Lâm Tử Minh, Lâm Tử Minh trong mắt bọn họ chỉ như là rác rưởi vô dụng và hèn nhát, xem thường anh từ trong tận đáy lòng. Ngay cả khi họ nghe răng Lãi Tử Minh đã đầu tư một ngàn vạn nhân dân tệ vào công ty Thịnh Khoa mới khiên Sở Phi di lên làm chủ tịch hội, bọn họ vẫn xem thường Lâm Tử Minh, bời vì bọn họ nghĩ rằng Lâm Tử Minh không thể nào lẫy ra được số tiền lớn đến Vậy, chắc chắn do Sở Phi bám được vào chân của chủ tịch Tử Quỳnh mới làm cho chủ tịch của Tử Gì n0 tự nguyện đầu tư vào công ty Thịnh Khoa một ngàn vạn nhân dân tệ, Lâm Tử Minh chỉ là một vỏ bọc mà thôi.
Vì vậy Sở Huyện ngay lập tức cười lên: “Lai còn phải hỏi nữa sao, chắc chắn đến vịnh Du Long làm thuê đó, mẹ không nhìn xem hẳn ta đang mặc bộ đồ gì.”
Hàn Tuyết Phân nói với giọng kì quái: “ Không phải nói như vậy đâu, người ta lúc trước đã đầu tư cho Thịnh Khoa một ngàn vạn nhân dân tệ đó, nêu không con nghĩ rằng Sở Phi thật sự có thê trở thành chủ ch của công ty Thịnh Khoa như?”
Hai người mẹ và con họ mẹ một câu cọn một câu, coi Lâm Tử Minh một đồng cũng không đáng vậy, và người trung gian đã đi cùng với Lâm Tử Minh càng khẳng định rằng Lâm TIẾP Minh chỉ là một người nghèo, đôi mắt của hắn ta đối với Lâm Tử Minh còn đáng khinh hơn.
Lâm Tử Minh đã miễn dịch với những từ này, anh trực tiếp nhìn Sở Phi, không ngờ bọn họ sẽ gặp lại nhau nhanh như vậy.
Lúc này, Liễu Tô Hồng và Sở Hoa Hùng cũng nhìn thây Lâm Tử Minh, lúc đó anh mắt của bọn họ cũng thay đổi.
“Thật xui xẻo, sao ở đây lại gặp được cái tên vô dụng này.” Liêu Tô Hông có bộ mặt đen tối và thù hận, đối với Lâm Tử Minh nhìn không có thuận mắt, bởi vì sau đó cô ta cũng nghe ngóng được việc Lâm Tử Minh đâu tư cho công ty Thịnh Khoa một ngàn vạn nhân dân tệ, là từ công ty truyện thông Tử Quỳnh bện kia chuyên tiền qua, cô ta chắc chắn sẽ nghĩ răng số tiên đó không có liên quan gì đến Lâm Tử Minh, mà đó là tiền của chủ tịch của Tử Quỳnh.
Giờ thì Sở Phi và Lâm tr Minh đã ly hôn rôi, trong lòng cô ta không biết là đã vui mừng đên mức nào nữa, lúc này lại gặp Lâm Tử Minh làm cho tâm trạng của cô ta còn tệ hơn.
Còn về Sở Phi, có gì đó lạ trong mắt cô khi cô nhìn thấy Lâm Tử Minh ở đây, cô không ngờ rằng lại gặp được Lâm Tử Minh ở đây.
Trừ phi Lâm Tử Minh đến vịnh Du Long đề mua nhà.
Bây giờ cô hồ đồ về thân phận thật của Lậm Tử Minh, cô không thể nào hiểu nổi Lâm Tử Minh là người như thế nào nữa rồi, từ cái ngày từ Thính Phong Đình trở về, cô đã đi điều tra về Thính Phong Đỉnh, kết quả càng điều tra cô càng sợ hãi hơn!
Cô càng ngày càng không thể hiểu được thân phận của Lâm Tử Minh nữa.