Edit - Beta: Du
_________________________
Rạng sáng, Đan Phi thay đổi tư thế ngủ. Cậu vốn gối lên cánh tay của Lưu Trấn Đông và đối mặt với hắn, hiện tại thì là gối lên cánh tay và đưa lưng về phía hắn.
Lưu Trấn Đông liên tục nắm tay nhiều lần để giảm cảm giác tê nhức, nhưng hiệu quả rất ít. Ban đầu, hắn tính sáng sớm liền về đoàn, chỉ là Đan Phi lại dùng sự bất ngờ này níu kéo hắn.
Nói là níu kéo thì không đúng, phải nói nó nắm chặt trái tim hắn khiến hắn không muốn rời đi thì đúng hơn.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã là 9 giờ rưỡi sáng. Đan Phi vẫn luôn không có dấu hiệu tỉnh giấc, ngủ rất an ổn. Hắn sờ trán Đan Phi, còn tốt, độ ấm bình thường, cũng không có sốt. Hôm qua, tổng cộng đã làm ba lần, nhưng lần cuối cùng làm vẫn chưa rửa sạch, dường như mỗi lần "đi vào" là quên hết tất cả mọi thứ. Giờ nghĩ lại thấy bất cẩn quá, lỡ như bị tiêu chảy...
Lưu Trấn Đông cẩn thận chạm vào vùng kín của Đan Phi, xác định không có vết thương nào mới nhẹ nhàng thở ra. Chẳng qua "người anh em" của hắn lại phấn chấn rồi, thật buồn bực mà. Đã sinh hoạt nhiều năm ăn chay như vậy rồi, hiện tại nếm được chút vị thịt thì thật sự có hơi không kìm nổi được bản thân.
Cậu hai vẫn luôn biết ý nên không tới làm phiền, toàn bộ phòng ngủ tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Đan Phi. Lưu Trấn Đông cẩn thận rút cánh tay ra, nhẹ nhàng xuống giường.
Lúc chọn phòng, Đan Phi đã chọn phòng ngủ phụ và để phòng ngủ chính cho cậu hai. Phòng ngủ chính chẳng những rất rộng, mà còn có phòng tắm riêng. Nhưng cậu hai kiên quyết không đồng ý, cho nên phòng bọn họ ngủ lúc này là phòng ngủ chính. Không thể không nói, cậu hai chính là đã đoán trước việc này. Cho dù là Triệu Sơn trực tiếp dẫn Tiểu Thạch đi, hay là để bọn họ ngủ ở phòng ngủ chính, cậu hai đều đã dự đoán được.
Đan Phi vốn đang ngủ ngon, lại cảm thấy sự tồn tại khiến cậu an tâm dần dần biến mất, thay vào đó làm cảm giác khủng hoảng đã có từ rất lâu. Cơn mưa lớn trên trời đã che mất tầm nhìn của cậu, khiến cậu không thể nhìn thấy con đường phía trước. Chung quanh chỉ có một bóng dáng, rất giống Lưu Trấn Đông, nhưng cho dù cậu kêu to như thế nào, cái bóng người cũng đều không quay đầu lại, lại càng không có hề đáp lại.
Vội vàng, bất an cùng sợ hãi khiến cho Đan Phi mở bừng mắt, nhưng nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ. Tiếng mưa vẫn văng vẳng bên tai chẳng qua chỉ là tiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm mà thôi.
Phòng tắm...... Tiếng nước?!
Đan Phi đột nhiên ngồi bật dậy, mắt hướng về phía phòng tắm.
Đúng rồi, tối hôm qua, cậu và Lưu Trấn Đông quả thực đã có quan hệ, Lưu Trấn Đông ở đây tắm rửa cũng không phải chuyện lạ.
Dưới sự thả lỏng tinh thần, Đan Phi cử động thân dưới để xác định mình có ổn hay không. Ngày hôm qua, quan hệ dữ dội lắm, lúc đó thoải mái quá không nghĩ ngợi gì nhiều, giờ nhớ lại cũng thật điên cuồng mà.
Như vậy mà không bị thương?
Đan Phi cau mày nghi ngờ, không biết đây là thật hay mơ. Theo hiểu biết của cậu, đàn ông với đàn ông lần đầu làm chuyện kia sẽ không bị thương, nhưng cũng sẽ không quá tốt như vậy. Nhưng cậu thì... cơ thể tốt đến mức không thể tốt hơn. Ngoại trừ mệt mỏi và đau lưng thì hầu như không có bất kỳ cảm giác nào khác. Ngay cả đầu tóc mọc lung tung mấy ngày gần đây cũng không dài ra một cách kỳ quái, giống hệt như lúc hôm qua cậu ngủ quên. Chẳng lẽ sau khi cậu ngủ, Lưu Trấn Đông đã xử lý giúp cậu?
Đan Phi lật chăn lên và nhìn kỹ cơ thể mình, một đống dấu hôn và vết cắn ở phía trước, nhưng lại không có cảm giác nhớp nháp gì ở phía sau. Chỉ là khi cẩn thận ngửi, mùi mồ hôi không quá nồng sẽ xộc vào mũi.
Lưu Trấn Đông mới vừa kìm lại dục vọng bên trong, kết quả vừa mở cửa liền nhìn thấy Đan Phi đang trần truồng ngồi lên chăn với bộ mặt khó hiểu, dáng vẻ đơn thuần khiến người ta muốn ngã gục. Vì thế hắn lập tức cảm thấy, CMN nước lạnh này lạnh VCL!
"Anh..." Ngay khi Đan Phi vừa định nói gì đó, đôi mắt liền không cẩn thận nhìn đến bộ phận nào đó trên người của Lưu Trấn Đông. Rõ ràng cả đêm qua đã làm ba lần, lúc này nhanh vậy mà đã có phản ứng, "Anh rốt cuộc có phải là người hay không?!" Cậu không nghĩ ngợi gì hết liền thốt lên.
"Tối hôm qua không thấy rõ sao? Vậy bây giờ nhìn kỹ đi." Lưu Chấn Đông vừa nói vừa đi tới trước giường, sau đó lại còn không biết xấu hổ mà dạo một vòng quay giường, rồi trực tiếp bổ nhào lên giường đè người xuống dưới thân.
Đan Phi cảm giác được đồ vật đang cương cứng ở dưới bụng, thật là lớn. Lúc này, Lưu Trấn Đông vuốt ve Đan Phi, nói một câu: "Thật ra cậu cũng chẳng phải người đâu, vợ à, cho nên chúng ta chính là một đôi."
"Sau khi tôi ngủ, anh cho tôi uống thuốc à?" Nếu không thì sao chỗ đó một chút khác thường cũng không có? Thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra ở chỗ đó vậy.
"Không có, thế nào, không thoải mái sao?"
"Không phải, chỉ là..." Chính là quá thoải mái nên mới có vấn đề nhỉ? Chỉ là loại cảm giác này sao cậu có thể nói chứ, quá xấu hổ!
Mặt Đan Phi xuất hiện những vạch đen, Lưu Trấn Đông nghĩ rồi nói: "Tôi thấy không có bị thương, chắc là do dùng dịch nha đam?"
"Ừ, chắc thế." Đan Phi ngơ ngác trả lời, xong lại đột nhiên trừng mắt nhìn Lưu Trấn Đông, "Này! Anh thật sự muốn nữa sao?"
"Chuyện này có thể là giả sao? Cậu định để tôi tắm nước lạnh nữa à? Đặt vợ yêu xinh đẹp ở chỗ này sao không thương yêu nhiều nhiều một chút, cậu xem tôi là Liễu Hạ Huệ à?"
"..."
Đan Phi rốt cuộc cũng hiểu, cái gì gọi là như lang tựa hổ. Lúc Lưu đoàn trưởng trở về đã là giữa trưa, mà lúc cậu xuống giường, trời cũng đã tối rồi. Qua một đêm ở chung, cậu phát hiện ra hai việc. Một là cậu thừa nhận sức chịu đựng của mình rất lớn, dường như làm bao nhiêu cũng không bị thương. Hai là chuyện này hơi kì quái một chút, sau khi xong chuyện cũng không cần rửa sạch. Lưu Trấn Đông luồn ngón tay vào, nhưng cũng chẳng moi ra được gì, bọn họ cũng có hiểu biết chuyện này nhưng như vậy thì đúng là không bình thường lắm. Cho nên so sánh với Lưu Trấn Đông, thật ra cậu mới không phải là người, không phải sao?
"Tưởng chuyện gì? Nhanh ăn cơm đi." Cậu hai của Đan Phi quơ đôi đũa trước mắt Đan Phi để kéo hồn cậu về. Đứa cháu trai này của hắn, lúc từ phòng ngủ đi ra, ánh mắt thì lơ mơ, đi đứng lại thất thần, cũng thật là lợi hại.
"Cậu hai, cháu... Cháu là người phải không ạ?" Đan Phi dùng chiếc đũa chọc cơm rồi yếu ớt hỏi. Đừng trách cậu tại sao lại hỏi vấn đề này, chỉ là có quá nhiều thứ kì lạ trên người cậu. Huống chi cậu hai cũng chưa từng nói với cậu về cha mẹ của cậu. Không phải là cậu được nhặt từ chỗ nào chứ?
"Làm sao? Đột nhiên phát hiện mình nhiều hơn người khác một cái đuôi?" Cậu hai tức giận, trừng mắt nhìn Đan Phi, cuối cùng cười lớn và hỏi.
"Từ đâu có cái đuôi chứ, cháu chính là... Dù sao cứ nói ra cũng không ổn lắm, chắc là cháu tự nhiên bị điên. cậu hai cứ coi như cháu chưa hỏi gì đi."
"Cháu đó, ngủ với Lưu Trấn Đông một đêm, đầu óc liền không linh hoạt à? Cháu nói xem cháu có chỗ nào không giống người à?" Nói xong liền thấy Đan Phi đỏ mặt, nên hắn lại chép miệng nói: "Nhưng thật ra vẻ đẹp này chỉ có ở trên trời rơi xuống, cháu đúng là thật hiếm thấy trên mặt đất."
"..."
"Đừng có nghĩ nữa, nhanh ăn cơm đi."
"Vấn đề cuối cùng, vì sao trước kia cậu nhấn mạnh nếu không xác định ở bên cạnh người kia, thì không thể chung chăn chung gối?" Chắc chắn là biết chuyện gì đó nên mới dặn dò như vậy, phải không?
"Này là lời của cha cháu, cụ thể là vì sao thì cậu cũng không rõ." Cậu hai nói xong thì rối rắm nhìn Đan Phi, "Cậu nói này, Lưu Trấn Đông nhìn thì cường tráng, nhưng lại bất lực à?"
"Hả? Không có, sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Nếu không phải thì đêm qua thuốc tráng dương không xài được hay sao? Sao cháu lại như người mất hồn như vậy."
"Cậu hai!!!"
Đan Phi 囧 thiếu chút nữa cho cơm vào mũi, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình nhẹ nhõm thở ra của cậu hai.
Có lẽ là bởi vì nằm trên giường cả buổi sáng, cho nên ban đêm lại ngủ không được. Đan Phi lăn qua lộn lại nửa ngày, quyết định gọi điện thoại cho Lưu Trấn Đông, hỏi xem có trường dạy lái xe nào uy tín không. Cậu nhất định phải tìm cái gì đó để làm. Chứ không lại suy nghĩ lung tung.
Lưu Trấn Đông im lặng một hồi lâu rồi mới trả lời điện thoại. Khi biết Đan Phi gọi điện, cả người hắn liền ấm 28 độ. "Tù binh" đã bị tra tấn đến mức suy sụp khi nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Trấn Đông liền run rẩy dữ dội. Người này rõ ràng một giây trước còn giống Diêm Vương, lúc này lại ôn nhu giống anh trai nhà bên. Sắc mặt thay đổi cũng nhanh quá rồi?
Lăng Tùng Vân trừng mắt nhìn, vị "tù binh" kia lập tức "héo rũ". Cái gì có thể nói đã nói, những người này rốt cuộc còn muốn biết cái gì nữa?!
"Nói cách khác, anh chỉ có trách nhiệm giao ảnh đúng hạn cho một người tên là Mạc Phi?" Triệu Sơn thấy Lưu Trấn Đông đi ra ngoài liền nhỏ giọng hỏi.
"Đúng, chỉ cần tôi gửi ảnh đúng hạn, bọn họ sẽ chuyển tiền cho tôi. Cái khác thì tôi thật không biết."
"Tạm thời tin anh, chỉ là anh vẫn chưa đi được. Chờ chúng tôi xác định lời anh nói là đúng, sẽ thả anh ra."
"Tù binh" bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Vậy tôi đành ở đây phối hợp với các anh, tôi có thể đưa ra một cái yêu cầu không?"
"Nói xem."
"Đồ ăn có thể thêm thịt không? Ta không phải cừu..."
Triệu Sơn không nói gì, nhưng Lăng Tùng Vân thì gật đầu.
Hai người bước ra khỏi chỗ giam cầm "tù binh" và ra ngoài tìm Lưu Trấn Đông. Lưu Trấn Đông nghe yêu cầu của "tù binh" xong, liền nói với Lăng Tùng Vân chút chuyện.
Vì thế, nên ngày hôm sau, đồ ăn của vị "tù binh" kia liền có một cái phao câu gà.
Hết chương 25