Edit - Beta: Du
_________________________
Lương Phiếu giao chiếc máy ảnh mà Triệu Sơn lục soát từ trên người của cho "tù binh" cho Lưu Trấn Đông. Lưu Trấn Đông mở ra xem thử thì phát hiện bên trong toàn là ảnh chụp Đan Phi, hơn nữa xem ngày tháng đã là từ bốn tháng trước. Khi đó, hắn còn chưa biết Đan Phi, hay nói cách khác, người này theo dõi Đan Phi không phải bởi vì Đan Phi quen biết hắn - Lưu Trấn Đông, mà chính là vì anh ta chú ý tới Đan Phi.
"Có tra được gì không?" Lưu Trấn Đông nhẹ nhàng gõ lên thân máy, mặt không chút cảm xúc.
Triệu Sơn nói: "Vì tình cảnh không hợp nên không hỏi nhiều. Nhưng thằng cháu kia hẳn là người biết võ, cấp dưới vẫn có chút công phu, xem chiêu thì rất có thể cũng xuất thân từ quân ngũ."
"Lương Phiếu, phía anh cậu thế nào?" Lưu Trấn Đông tháo thẻ nhớ trong máy ảnh ra và tiếp tục hỏi. Lúc trước, hắn đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng cũng quyết định nhờ đồng đội cũ giúp đỡ.
"Bởi vì còn chưa có tin về Tiền gia, cho nên anh tôi đã bí mật thu thập không ít chứng cứ phạm tội của bọn họ. Có người đã báo cáo với Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Quân đội rồi, điều tra tới bọn họ cũng là chuyện sớm muộn. Tiền gia vẫn luôn theo phe dòng chính của Trịnh gia, hiện giờ phe Trịnh gia bị phái của Chu gia chèn ép, nên cũng chẳng rảnh lo đến việc của Tiền Bình Khôn, đây chính là thời điểm thích hợp để dọn dẹp bọn chúng."
"Để người của chúng ta ở Lữ đoàn cao pháo quan sát Tiền Phong, không thể để tên nhóc này thoát được, tôi muốn tự tay xử lý hắn." Lưu Trấn Đông nói xong liền châm điếu thuốc, chăm chú nhìn cửa phòng của Đan Phi, trong mắt hiện lên chút ôn nhu, "Mặt khác, từ hôm nay trở đi, Tùng Vân cùng Triệu Sơn cùng nhau 'thay ca', bảo vệ người thật tốt."
Lăng Tùng Vân lĩnh mệnh tiếp tục ăn cơm. Triệu Sơn nói: "Đoàn trưởng, khi nào tối mới có thể đưa Tiểu Thạch nhà tôi về? Bác tôi mỗi ngày đều hành tôi muốn chết, hôm nào cũng muốn tôi tìm cháu trai."
"Bác cậu hết bệnh rồi?"
"Cũng không đỡ lắm, nhưng không thấy con, bà ấy rất buồn."
"Vậy mai liền đón về đii, lúc trước đưa Tiểu Thạch đi, một là muốn bác có thể an tâm dưỡng bệnh, hai là muốn chị dâu cậu nghỉ ngơi nhiều hơn. Chỉ là nếu chuyện này khiến bác ấy không vui thì thật không tốt, dù sao mục đích khiến chị dâu nghỉ ngơi đã đạt được, cho nên cậu dẫn về lúc nào cũng được."
Trần Khiếu mờ mịt hỏi: "Vừa rồi đoàn trưởng không phải không cho gọi chị dâu sao?"
Lưu Trấn Đông cười nói: "Nhờ tài năng của cậu, tôi nghĩ cậu ấy đã ép chính mình thích ứng." Nói cái gì mà không bao giờ thay cách xưng hô, tình nguyện phạt rượu đến chết. Cuối cùng, Đan Phi cũng là bất đắc dĩ. Cái này Trần Khiếu, có đôi khi đúng là (1) một cây gân.一根筋 là một phép ẩn dụ cho sự cứng rắn và bướng bỉnh.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lưu Trấn Đông cẩn thận ngồi bên cạnh giường, nhưng vẫn đánh thức Đan Phi. Hắn không khỏi tự trách mình, tuy nhiên lại không biết Đan Phi vẫn luôn ngủ đến không đủ sâu. Lớn như vậy rồi, từ lúc gặp chuyện Tiền Phong đến giờ, cậu liền ngủ không sâu giấc, mỗi lúc đều có thể tỉnh.
"Bọn họ đều đi rồi?" Đan Phi ngồi dậy nửa người, dụi mắt. Lần này, cậu ngủ mê man, rõ ràng có nằm mơ cũng không nhớ ra.
"Ừ, đêm nay, tôi ở đây với cậu." Lưu Trấn Đông vỗ mặt Đan Phi, "Ngoan, dịch vào bên trong."
Đan Phi dịch người về bên trái, Lưu Trấn Đông lập tức cởi đồ chỉ còn mỗi quần lót rồi chui vào trong chăn.
Trái tim Đan Phi khi lại gần lồng ngực rực lửa của đối phương dần dần bình tĩnh lại. Có lẽ là bởi vì uống rượu, cơ thể của Lưu Trấn Đông ấm áp hơn bao giờ hết. Rõ ràng là không thoải mái, dù sao cũng là cuối mùa hè, thời tiết vẫn còn nóng bức, nhưng Đan Phi vẫn ra sức gối đầu lên cánh tay của Lưu Trấn Đông. Tuy vậy, nhưng cậu luôn cảm thấy không thoải mái lắm, cứ như thể chỉ muốn nằm trong vòng tay của người này.
Lưu Trấn Đông nhẹ nhàng hôn Đan Phi từ trên trán xuống sau tai, hôn lên lông mày, cái mũi, đôi môi...
Đan Phi thụ động mà nhận lấy, lại chậm rãi học cách đáp lại, càng lúc càng nhiệt tình. Nhiệt tình đến mức Lưu Trấn Đông vui sướng đến cảm ngoài ý muốn. Đan Phi rất nhiều lúc tương đối rụt rè, tuy rằng có khả năng rất lớn liên quan đến lời của cậu hai, nhưng không thể không nói người đẹp như tranh này lại hơi đơn giản và nhút nhát.
Lưu Trấn Đông lật người đè lên Đan Phi, một tay chống đỡ sức nặng của chính mình để không làm người kia bị thương, tay còn lại thì chậm rãi vuốt ve người nằm dưới. Hắn cười xấu xa, nhưng lại có chút nghiêm túc, "Nếu như tôi không thể kiểm soát được bản thân thì sao?"
"Vậy... Thuận theo đi." Đan Phi nghiêng mặt, tai đỏ bừng.
"Hả?" Lưu Trấn Đông nhướng mày, cong ngón trỏ của mình, nhấc cằm Đan Phi lên khiến cậu nhìn hắn, "Thật sự nghĩ kỹ rồi? Nếu đã bắt đầu không thể dừng lại nửa chừng."
Đan Phi rũ mi mắt xuống, cố gắng không cho Lưu Trấn Đông nóng bỏng nhìn mình, nhưng tay lại bắt đầu vẽ lên bụng của Lưu Trấn Đông.
Nếu người thương đã ám chỉ như vậy, nếu mà không thể khiến người đàn ông hành động, thì chứng tỏ hắn có bệnh. Lưu Trấn Đông không những không bệnh mà còn là người có tinh lực dồi dào, vì thế phản ứng sau đó của hắn gần như là tự nhiên.
Cơ thể của Đan Phi nhẹ nhàng bị lật quay lưng về phía Lưu Trấn Đông, Lưu Trấn Đông cố nén dục vọng đang kêu gào, nhẹ nhàng vuốt ve Đan Phi từ trên xuống dưới.
Da của Đan Phi vốn đã trắng lại nhạy cảm, bị Lưu Trấn Đông sờ liền rõ ràng lưu lại chút màu tím nhạt, nhưng không có cảm giác đau đớn nào cả, chỉ có cảm giác yêu thương.
"Có đồ bôi trơn không?" Tuy rằng Lưu Trấn Đông cũng cảm thấy hy vọng này rất mỏng manh, nhưng nếu có thì sao? Có thể sử dụng thứ này càng nhiều càng tốt, dù sao cũng là lần quan hệ đầu tiên, thân thể người chịu đựng cũng có giới hạn, hơn nữa "người anh em" của hắn có hơi quá...
Đan Phi lắc đầu, có chút 囧. Sao cậu có thể chuẩn bị cái đồ kia chứ! Ngay cả việc ám chỉ Lưu Trấn Đông có thể làm chuyện XXOO cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời. Chỉ là cậu suy nghĩ đến thân thể mình có biến hóa. Người khác có lẽ chỉ nhìn thấy tóc cậu dài rất nhanh, nhưng chỉ có chính cậu mới biết, bên cạnh việc tóc dài nhanh hơn, thân thể cũng càng ngày càng suy yếu. Nếu không phải gần đây vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi thì cậu đã chịu không nổi rồi. Đây cũng là một trong những lý do khiến cậu ngoan ngoãn hợp tác với người kia mà ở nhà nghỉ ngơi.
Cậu không biết rốt cuộc cái gì lại khiến thân thể mình xảy ra biến hóa quái lạ này, nhưng cũng không thể nói chính xác là chuyện gì. Càng không dám đảm bảo có tình huống gì có thể phát sinh đột ngột hay không, cậu có thể trực tiếp gặp Diêm Vương luôn được rồi. So với đến lúc đó hối hận, thà để lại cho nhau những khoảng thời gian tươi đẹp hơn trong khi hiện tại cậu có thể nắm bắt được.
"Đau thì phải nói với tôi." Cuối cùng, Lưu Trấn Đông ngắt một cành nha đam trên bệ cửa sổ, bôi chất lỏng bên trong lên vùng kín của Đan Phi. Thứ này không chỉ có thể bôi trơn mà còn làm giảm mức độ bị sưng, không có chất phụ gia, điều này thực sự không thể tốt hơn được nữa. Nhưng mà hắn vẫn rất lo lắng cho mức độ chịu đựng của Đan Phi.
Đan Phi quỳ ở trên giường, mặt chôn vào gối rầu rĩ "ừ" một tiếng. Thật ra cậu không đau, chỉ là sự ngượng ngùng chiếm nhiều hơn mà thôi...
Lúc Lưu Trấn Đông tiến vào, Đan Phi nhịn không được nhẹ nhàng "A" một tiếng, tựa như thỏa mãn thở dài, lại tựa như đang làm nũng với người thương. Nhưng mặc kệ cái gì, tóm lại cảm giác rất là an tâm. Loại cảm giác này trước nay chưa từng có, cậu tin rằng sau này cũng sẽ không có một ai có thể cho được. Đây là điều duy nhất đến từ Lưu Trấn Đông, một sự an ổn cứu rỗi được nỗi bất an và sợ hãi nhiều năm qua của cậu.
m thanh tựa như rên rỉ lại tựa như sung sướng vẫn luôn liên tục đến rạng sáng mới ngừng nghỉ. Đan Phi đã mệt đến không còn cảm giác gì với bên ngoài nữa thì Lưu Trấn Đông mới khó khăn lắm mới dừng lại được.
Lưu Trấn Đông vẫn luôn không chợp mắt, hắn thật sự luyến tiếc chợp mắt, bởi vì chờ đợi tất cả những thứ này trước mắt đều quá khó khăn. Ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa gặp được người hợp ý, hắn còn tưởng rằng mình bị lãnh cảm, mãi đến khi gặp được Đan Phi thì mới phát hiện, chỉ là hắn không gặp đúng người thôi. Đan Phi làm hắn cảm nhận được niềm vui sướng và nhẹ nhàng chưa từng có bao giờ, giống như chỉ cần có người này là hắn đã có động lực sống tiếp để giải quyết tất cả khó khăn. Cho nên ai mới là người cứu rỗi, điều này thật sự không thể nói rõ được.
Hết chương 24