- Hắc Hồn hải câu. Bị nhốt ba ngày. Hắn, mạo phạm qua ngươi.
Hai mắt Lăng Vi trong nháy mắt mông lung, cái này vốn là hồi ức xấu hổ mà nàng không chịu nổi nhất, càng là bí mật thâm tàng của nàng, lại tại giờ phút này thực sự đã xúc động nội tâm.
- Ta không hận hắn.
- Vì sao không tiếp tục liên hệ?
- Ta là người của Thiên Mộng đảo, hắn là người của Hải Thần đảo, chúng ta là không thể nào.
- Nếu như không có hạn chế thân phận thì sao?
- Ta không biết.
- Nếu như tình huống không liên luỵ tới Thiên Mộng đảo, ngươi có thể làm chút chuyện cho hắn hay không?
- Cái này phải xem hắn ở đâu!
Khương Phàm trầm mặc một lát:
- Có người, từ Địa Ngục, trở về.
Đầu Lăng Vi lại ông ông, đã làm tốt các loại chuẩn bị, cũng đã có chờ mong, nhưng khi thật sự nghe được, giờ khắc này, nàng vẫn quá hoảng hốt.
Trở về rồi?
Nói cách khác, hắn đã sống lại?
Khương Phàm nói:
- Ta đến là để điều tra chuyện nào đó, nhưng chuyện có chút vượt quá dự liệu của ta, ta cần Lăng Vi cô nương có thể mang bọn ta rời khỏi. Danh nghĩa chính là ngươi đại biểu Thiên Mộng đảo, mời ta đi qua làm khách, thậm chí cố ý mời ta, vĩnh viễn ở lại Thiên Mộng đảo.
Thiên Mộng đảo ẩn thế, từ trước tới giờ không nhúng tay chuyện khác.
Cứ như vậy, nếu như sau khi Khương Phàm rời khỏi không còn khiêu chiến bốn chỗ, cũng có thể nói còn nghe được. Hải Thần đảo cũng không hoài nghi đến trên người hắn được.
- Chứng minh cho ta xem!
Hô hấp Lăng Vi dần dần lộn xộn, vẫn không dám tin tưởng.
Dương Biện chết, không thể nào là ngoài ý muốn, nếu như không phải ngoài ý muốn liền khẳng định sẽ bị xử lý sạch sẽ, làm sao Dương Biện có thể còn sống?
- Hải Thần đảo đã đã bị kinh động, đang bí mật điều tra. Nếu như ta phóng xuất hắn, sau một khắc toà đình viện này sẽ liền bị bao vây.
- Vậy làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?
- Ta có thể mang cô đi gặp hắn.
- Hắn ở đâu?
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp ở trước ngực:
- Cô dám vào đi không?
- Có gì không dám!
Lăng Vi không có chút gì do dự.
Nàng là nữ nhi của đảo chủ Thiên Mộng đảo, không người nào dám tổn thương nàng, huống chi lại còn đang ở Hải Thần đảo, ở dưới tình huống này.
- Buông lỏng cảnh giác, ta mang cô nương đi đến.
Khương Phàm khống chế thanh đồng tiểu tháp dâng lên mê vụ nồng đậm, vây quanh qua Lăng Vi.
Lăng Vi vô ý thức muốn chống cự, nhưng vẫn nhịn được.
Mê vụ cuồn cuộn, cửa sắt hiển hiện. Một sợi xiềng xích cuốn lấy thân thể của nàng, kéo vào tầng thứ hai, lại chuyển đến tầng đầu tiên.
Dương Biện đang nằm ở nơi đó, hồn bay phách lạc, đau đớn, thống khổ.
- Dương Biện?
Một thanh âm nhẹ nhàng lại mang theo rung động quanh quẩn trong thanh đồng tiểu tháp.
Lăng Vi dùng sức che môi đỏ, khó có thể tin được mà nhìn thân ảnh tiều tụy trong đại điện trống trải kia.
Nơi này là mộng cảnh sao?
Không phải!
Là Mộng Hồn Sư, nàng có thể phân biệt được cái gì là mộng cảnh cái gì là hiện thực.
- Lăng Vi?
Đôi mắt trống rỗng của Dương Biện hơi rung nhẹ, nhìn nữ tử xinh đẹp phía xa tựa như ảo mộng.
- Thật là ngươi sao?
Lăng Vi đi đến trước mặt Dương Biện, nhìn nam tử đã từng uy mãnh kiêu ngạo, bây giờ lại suy yếu tiều tụy, nàng thật sự vẫn không thể tin được.
- Tại sao ngươi lại tới Hải Thần đảo?
Dương Biện hoảng hốt, trong ánh mắt hiện lên phức tạp.
Trước khi hắn đính hôn đã cùng Lăng Vi gặp nhau, vừa gặp đã cảm mến, lại hoang đường kết thúc.
Hắn biết rõ hai bên không khả năng sẽ có tương lai, thái độ sau đó của nàng cũng đã nói rõ ràng cho hắn.
Hắn đã dần dần quên đi nàng.
Không nghĩ tới, vậy mà nàng lại tới Hải Thần đảo, lại còn là vào ngày đại hôn hôm nay.
- Những năm này, ngươi đã trải qua những gì?
Lăng Vi chần chờ giơ tay lên, đụng vào mặt Dương Biện.
Dương Biện mệt mỏi co người lên, nhưng vẫn bị nàng ôm lấy gương mặt.
Hai mắt Lăng Vi nổi lên gợn sóng, nhìn chăm chú Dương Biện, hai ngón tay ngọc giơ lên hồn tia yếu ớt, thấm vào thân thể Dương Biện.
Ý thức Dương Biện dần dần hoảng hốt, ý thức suy yếu lại yếu ớt căn bản không chống đỡ được lực lượng cường đại của Lăng Vi.
Gợn sóng khuếch tán trên đáy mắt Lăng Vi, bện lấy mộng cảnh cho Dương Biện, dẫn hắn đi vào mê man chiều sâu.
Dần dần, từng màn bi tình đau đớn tái hiện ở trong mộng cảnh của hắn, cũng truyền vào ý thức Lăng Vi.
Bao gồm cả ngày giết chóc khiến hắn chết thảm đó. Cũng bao gồm cả khi hắn chật vật rơi xuống Địa Ngục.
Bao gồm cả tình cảnh gặp nhau với Khương Phàm. Cũng bao gồm cả lúc trải qua ở Địa Ngục.
Càng có tưởng niệm của hắn đối với Lôi Tú, thống hận đối với gia tộc.
- Không phải Dương Thiên Hữu giết ngươi! Là của ngươi phụ thân muốn giết ngươi. Là tam đại gia tộc Hải Thần đảo muốn giết ngươi!
Tiếng gào thét kịch liệt tái hiện lại trong mộng cảnh của Dương Biện, cũng kích thích ý thức của Lăng Vi.
Lúc Lăng Vi đang muốn tiếp tục truy tra, thân thể của nàng bỗng nhiên run rẩy, bị cuốn vào thiết lao hắc ám, tiếp theo đã bị xiềng xích vung ra khỏi thanh đồng tiểu tháp.
Lăng Vi lảo đảo mấy bước, đứng vững vàng, mặt sắc sau mạng che mặt hơi tái nhợt.
Ta, đã thấy được thứ gì?
Không chỉ có Dương Biện, còn bao gồm nam tử ở trước mắt, đều là từ trong Địa Ngục trốn về?
Bọn hắn chỉ là qua hơn mười ngày mà thôi, bên ngoài cũng đã là bốn năm rồi?
Mà... người thật sự hại chết Dương Biện lại là Hải Thần đảo?
Là tộc trưởng Dương gia, Dương Thiên Khuyết!
Vì sao!!
Khương Phàm hỏi:
- Bây giờ có thể xác định?
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Tâm tình Lăng Vi khó mà bình tĩnh được.
- Ta cùng hắn xem như đồng bệnh tương liên(*).
(*) (Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
- Ngươi được hắn đưa đến đây?
- Hắn bây giờ rất suy yếu, cần điều dưỡng, ta sẽ dẫn hắn rời khỏi nơi này, đến một nơi Hải Thần đảo tìm không thấy hắn.
- Ngươi có thể hắn đưa đến Thiên Mộng đảo.