Dáng người yểu điệu, khí chất ưu nhã, chỉ là đứng ở nơi đó, gian phòng thật giống như đã tươi đẹp hơn. Mùi thơm thản nhiên, lượn lờ tung bay, thấm vào ruột gan.
Lý Dần cũng nhịn không được mà nhìn nhiều vài lần, trên dưới dò xét.
Chỉ là không đợi tán thưởng, chỗ eo đột nhiên có nhiều thêm một bàn tay, bỗng nhiên vặn một cái, hắn đau đến toàn thân đều xiết chặt.
Hứa Đan yên nhiên cười khẽ:
- Xem được không?
Lý Dần chịu đựng đau nhức kịch liệt, nhe răng nhếch miệng:
- Đẹp mắt.
- Đẹp mắt?
Hứa Đan lại là vặn một cái.
- Muội đẹp mắt!
- Người nào đẹp mắt?
- Ngườ nào cũng đẹp!
Hứa Đan hừ một tiếng, lại vặn hai cái nữa, lúc này mới tha cho hắn.
- Lăng Vi cô nương, hôn lễ như thế nào?
Khương Phàm ra hiệu hai người bọn họ đi ra ngoài trước.
Lý Dần và Hứa Đan đi đến chỗ thị vệ Lăng Vi, mang theo bọn hắn cùng rời khỏi.
- Náo nhiệt, cũng long trọng. Dương Thiên Hữu còn được chính thức xác định là tộc trưởng hạ nhiệm, gia chủ Dương gia, Dương Thiên Khuyết càng không e dè nói thẳng muốn trở lại hoàng đạo.
Lăng Vi lắc đầu.
Mặc dù không khí hiện trường khá sốt ruột, quần tình xúc động, tất cả đều là thanh âm chúc mừng, nhưng trong không khí lại là tràn ngập khói lửa chiến tranh.
Cái này cũng mang ý nghĩa sau khi hôn lễ kết thúc, Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo chính thức chuẩn bị chiến tranh đến Thiên Khải.
Ngắn thì mười năm, lâu là hai mươi năm, chiến tranh chắc chắn sẽ bộc phát.
Nếu như thắng, Hải Thần đảo trở lại thân phận Hoàng Đạo Thiên Khải, nếu như thua, Hải Thần đảo sẽ nhận trọng thương.
Bất luận là kết quả nào đều sinh ra ảnh hưởng to lớn đối với vô số thế lực trêm mấy chục vạn dặm hải vực tại Thần Vực Chi Hải.
- Lôi Tú, còn tốt chứ?
Khương Phàm hỏi một câu.
Lăng Vi lắc đầu:
- Không có người để ý đến Lôi Tú, tiêu điểm toàn trường đều là ở Dương Thiên Hữu. Mà, Dương Thiên Hữu từ đầu đến cuối, ngay cả tay của nàng cũng đều không có chạm qua.
Khương Phàm mời Lăng Vi ngồi xuống:
- Lăng Vi cô nương vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, vì sao các ngươi lại tới đây?
- Tham gia hôn lễ, chứng kiến thông gia ở giữa Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo.
Lăng Vi ngồi xuống, hai mắt thâm thúy lại sáng tỏ, nhưng thật giống như bị một tầng hơi nước che đi, hiện ra gợn sóng thản nhiên để khí chất cả người nàng nhiều hơn mấy phần linh hoạt kỳ ảo, nhiều hơn mấy phần thần bí.
- Ha ha, ta nghĩ Lăng Vi cô nương đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới tới. Nếu như cô nương chỉ là tới tham gia hôn lễ, ta cũng chỉ tới khiêu chiến Ngụy gia, giữa chúng ta chỉ sợ là không có đề tài gì để nói với nhau.
- Khương Phàm tông sư giống như đã nhớ lầm, không phải ta muốn tới, là ngươi mời ta tới.
- Ta xác thực có chuẩn bị lễ vật cho Lăng Vi cô nương, nhưng ngươi thật giống như không quá hứng thú.
Khương Phàm thử thăm dò Lăng Vi, cũng đang kích thích Lăng Vi cho thấy thái độ.
- Ngươi không lấy ra nhìn, làm sao biết ta không có hứng thú?
- Lễ vật, ta đã chuẩn bị tốt, nhưng có qua có lại, Lăng Vi cô nương có lễ gặp mặt không?
Lăng Vi nhìn chằm chằm Khương Phàm, hàm súc uyển chuyển mà nói:
- Ta mặc ở ngoài bộ đồ mới là vì hôn lễ mà tới. Mặc tang phục bên trong, cũng là vì hôn lễ mà tới.
Khương Phàm cười nhạt một tiếng:
- Lăng Vi cô nương có thể mặc tang phục đích thân tới Hải Thần đảo, Khương Phàm ta rất bội phục.
- Lễ vật của ngươi đâu?
Lăng Vi tới đây gặp Khương Phàm, thật ra là có chút mong đợi, nhưng đến tột cùng là đang chờ mong cái gì, ngay cả chính nàng cũng không biết.
- Lễ vật của ta chính là, cô nương, có thể thu tang phục lại.
- Vì sao?
- Mặc tang phục có vẻ hơi còn sớm một chút, hãy đợi mấy trăm năm nữa đi.
Lăng Vi càng hiếu kỳ, nhưng vẫn tỉnh táo ứng phó:
- Người chết liền nên tế điện, vì sao phải kéo dài trăm năm? Thần Dụ Chi Hải chúng ta giống như không có tập tục như thế này.
Khương Phàm nói:
- Không phải tập tục, là còn chưa tới thời điểm để cô nương mặc tang phục. Thiên phẩm, nếu như thuận lợi, bước lên Thánh Nhân, hẳn là có thể sống năm trăm năm.
Ánh mắt Lăng Vi có chút sáng tỏ, nhịn không được lại phải nhìn trộm Khương Phàm.
Mắt phải Khương Phàm đột nhiên bắn ra cường quan chói mắt, xuyên thấu qua mặt nạ, bạo kích đôi mắt của Lăng Vi.
- A!!
Lăng Vi nghẹn ngào gào lên, đầu ông ông âm thanh, giống như bị một loại uy thế kinh khủng nào đó đảo loạn ý thức.
Bành...
Hai thị vệ nam nữ trung niên phía ngoài lập tức đạp cửa đi vào:
- Tiểu thư, ngài làm sao?
Hứa Đan và Lý Dần theo sát lấy xông tới, làm cái gì? Sao động như thế sao!
- Không có việc gì. Ta không sao.
Hơi thở của Lăng Vi thoáng lộn xộn, toàn thân lại ngăn không được mà nhẹ nhàng run rẩy.
- Ta tôn trọng Lăng Vi cô nương, cũng hi vọng Lăng Vi cô nương có thể tôn trọng ta.
Mắt phải Khương Phàm dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
Ý thức của Lăng Vi truyền ra trận trận nhói nhói, ra hiệu hai vị thị vệ rời khỏi.
- Thế nhưng...
Hai vị thị vệ lo lắng.
- Ta không sao, ra ngoài.
Hai vị thị vệ do dự một chút, sau đó lại cùng Lý Dần và Hứa Đan rời khỏi, một lần nữa đóng cửa phòng lại.
Nhưng bốn người đều nhấc lên tinh thần, cảnh giác nhau, cũng lắng tai nghe động tĩnh trong phòng.
Lăng Vi càng ngày càng hiếu kỳ về thân phận Khương Phàm:
- Chúng ta không cần phải đi vòng vèo. Ta mặc tang phục là mặc vì hắn, hắn đã từng đứng rất cao, sau khi chết cũng không thể thê thảm như thế, ngay cả một người tế bái cũng đều không có.
- Hắn, không cần để người khác mặc tang phục cho hắn. Hắn, cũng không tới cần người khác tới tế bái.
- Hắn đã chết!
- Cô nương thấy được?
Khương Phàm hỏi lại một câu, để khuôn mặt Lăng Vi có chút động, hai tay trong tay áo đang dùng sức nắm chặt.
- Khương Phàm tông sư, ngươi đang nói cái gì?
- Lần đầu gặp mặt, nên có qua có lại. Ta chuẩn bị lễ vật, không biết Lăng Vi cô nương, chuẩn bị gì?
- Ngươi đưa ta một cái, ta đưa ngươi một cái! Bắt đầu chứ?