Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn, trên mặt càng lúc càng đỏ.
"Ngươi.. Đừng làm như vậy?"
Tuy đời trước nàng rất vô lại, da mặt cũng dày, thích chơi lưu manh, cho nên cũng có không ít nam tử đàng hoàng bị nàng đùa giỡn, nhưng hiện tại nàng đã cải tà quy chính, tu thân dưỡng tính rồi.
Hắn không thèm để ý tới sự giãy giụa của nàng, toàn thân trần trụi, chậm rãi bước tới gần nàng.
"Ngươi.. Ngươi làm như thế, không sợ Nữ hoàng biết sao?"
Gần đây nàng luôn cảm thấy cơ thể không có sức lực, bây giờ càng cảm thấy kỳ lạ hơn, sâu trong nội tâm dâng lên một tia cảm giác quái dị, nàng biết đó là gì. Thức ăn của nàng từ trước đến nay đều không có vấn đề, nhưng chén canh kia..
Nàng ngước mắt nhìn nam tử đã bò lên trên giường, từ từ tiến lại gần trước ngực nàng, thậm chí nàng còn ngửi được loáng thoáng mùi hương thoang thoảng trên người hắn.
"Nữ hoàng hiện giờ đang vội vàng sủng hạnh người mới, người xưa như ta nàng đã sớm vứt sau đầu từ lúc nào rồi. Cho nên nói, vô tình nhất vẫn là đế vương." Đầu ngón tay hắn nâng cằm nàng lên, con ngươi như hắc diệu thạch đang phản chiếu bộ dáng kinh hoảng của nàng, hắn nở cười như hoa anh túc làm rung động lòng người.
"Huống chi, nàng còn vì chuyện Thái Nữ cưới quả phu mà vội đến sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không có thời gian tới để ý tới ta hiện giờ như thế nào."
Tuy hắn cười rất vui vẻ, giống như tâm trạng đang rất tốt, nhưng Hàn Ngọc Sanh vẫn nhìn thấy sự tịch mịch cùng đau thương được giấu thật sâu trong đáy mắt của hắn.
Có lẽ, hắn đã từng vì Tống Thư Hoa nhẫn tâm cự tuyệt, mà đặt hết hy vọng vào Nữ hoàng, chỉ là đến cuối cùng vẫn chỉ nhận về thất vọng tràn trề.
Không biết do bị ma ám hay sao, Hàn Ngọc Sanh cầm lòng không đậu đưa tay xoa khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Biết rõ trong canh có vấn đề, nàng vẫn không thể phản kháng mà uống hết, có lẽ bản thân nàng cũng có vấn đề.
Nàng thở dài, vẫn thuận theo phản ứng của thân thể, kéo hai tay của hắn, để hắn ngã vào trong lòng ngực của mình, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng lại chanh chua của hắn.
Người này lúc đầu giống như có chút không dám tin tưởng mà mở to mắt, rõ ràng là tự hắn đưa tới cửa, thân thể lại cứng đờ. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, mặt mày của hắn lại tràn đầy ý cười, thuận theo mà thả lỏng thân thể, hùa theo động tác của nàng.
* * *
Xong việc.
"Ui eo của ta a."
"Ngươi thật không biết nặng nhẹ!"
Hàn Ngọc Sanh có chút bất đắc dĩ nhìn người vẫn luôn ăn vạ trong lòng ngực của mình. Hai người bọn họ dây dưa một lần rồi một lần. Là hắn tự làm tự chịu, bây giờ lại luôn la hét eo đau với nàng, cái này cũng không phải do nàng sai.
Kết quả, người này chẳng những không để ý tới vấn đề của nàng, con ngươi hẹp dài ai ai oán oán mà liếc nàng, giống như rất bất mãn, rồi lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục gào lên.
"Eo của ta.."
Rõ ràng là kêu đau eo, lại không làm gì, cứ nhìn nàng mà hét lên.
Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn không nói gì, giằng co một lúc vẫn phải nhận thua, duỗi tay xoa xoa vòng eo của hắn.
Hắn không tiếp tục kêu đau nhức nữa, khóe miệng giương cao, nhào vào lòng ngực của nàng, dựa vào trước ngực, chọc chọc xương quai xanh trên cổ của nàng.
"Bây giờ ngươi đã làm vậy với ta, phải đối với ta phụ trách, biết không?"
Lời này lại làm Hàn Ngọc Sanh khó xử.
"Ngươi nói ta nên phụ trách với ngươi như thế nào?"
Nàng cau mày. Thân phận của hắn là người trong hậu cung, là lang quân của đế vương, không phải là người nàng có thể dễ dàng nhúng chàm, đây cũng là lý do lớn nhất khiến nàng do dự rất lâu. Bây giờ như vậy, nàng và hắn đã thành một đôi gian phụ dâm phu bị người người phỉ nhổ.
"Ngươi vĩnh viễn ở lại đây cùng ta đi. Trừ phi ta đã chết, nếu không ngươi đừng mơ có thể rời đi, biết chưa?"
Người vốn dĩ đang cười ôn hòa, sau khi nói xong câu này, đôi mắt nhìn nàng lại hiện lên một tia hận ý cùng sát ý.
Lúc này Hàn Ngọc Sanh lại có chút do dự.
"Nhưng mà.. Ta cũng phải có con nói dõi chứ. Tuy bây giờ thân phận của ta là người đã chết."
Đây chẳng qua là do nàng muốn tìm cớ. Nguyên nhân thực sự là..
Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn.
Thế giới này cũng không phải là nơi nàng có thể dừng lại, chờ đến thời cơ thích hợp, nàng vẫn sẽ phải rời đi. Đừng hỏi nàng đến nơi nào, cho dù là nàng, nàng cũng không biết ngày mai mình sẽ về đến địa phương ra sao, nàng không có cách nào dễ dàng đồng ý hứa hẹn.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lại nhớ đến Hạ Vân Hoàn. Ngày đó nàng không nên hứa hẹn sẽ không rời bỏ hắn, hiện giờ chắc hắn đang rất hận nàng.
"Con nối dõi?"
Hắn từ trong lòng ngực nàng giãy giụa ngồi dậy, trừng mắt nhìn thẳng vào nàng.
"Ngươi muốn tìm ai giúp ngươi sinh?"
Vấn đề này thật ra rất khó trả lời. Hàn Ngọc Sanh liền trầm mặc. Lỡ nàng trả lời sai rồi, người gặp tai ương vẫn là nàng.
Hắn lại nghĩ Hàn Ngọc Sanh trầm mặc chính là chột dạ.
Mặt hắn trầm xuống, cả người trần trụi đứng dậy, nhặt một kiện lại một kiện y phục rơi trên mặt đất mặc vào, rồi trực tiếp kéo cửa tầng hầm ngầm đi ra ngoài, mặc kệ Hàn Ngọc Sanh ở phía sau kêu hắn như thế nào cũng không thèm để ý tới.
Ngày thứ hai hắn không đến, ngay cả canh cũng không đưa, Hàn Ngọc Sanh mừng vì được thanh nhàn. Không phải uống canh gì đó khiến nàng rất vui vẻ.
Từ ngày ấy về sau, hắn không còn tới nữa.
* * *
Ở một nơi khác trong cung điện.
"Chủ tử, đây là?"
Là nô tài hầu hạ phi tử có thế lực nhất trong cung, lúc này Nguyên Nhi vẫn luôn kinh ngạc nhìn chủ tử của mình. Hắn trơ mắt nhìn chủ tử liên tục uống một chén lại chén thuốc đắng.
"Làm sao vậy?"
Cho đến khi uống xong hai chén thuốc trong tay, vị chủ tử kia mới có thời gian để ý người bên cạnh.
"Thứ Nguyên nhi cả gan, chủ tử ngài nóng vội điều trị thân mình như thế, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể khôi phục được."
Nguyên nhi nói xong lời này, thấy chủ tử mắt lạnh trừng hắn, làm hắn sợ tới mức cuống quít quỳ xuống.
"Ngươi biết cái gì?"
Cái gì cũng không hiểu, thì không cần xen mồm. Hắn có chút bất mãn, ném chén thuốc trong tay xuống đất.
Nguyên nhi cũng đã ở trong cung hầu hạ người này được mấy năm, tuy chủ tử của hắn thoạt nhìn giống như rất nghiêm khắc với hạ nhân, nhưng đối với hắn lại phá lệ khai ân, Nguyên nhi cũng là người tri ân báo đáp, cho nên càng tận tâm hầu hạ chủ tử.
Mặc dù thoạt nhìn chủ tử đang rất tức giận, nhưng điều nên nói hắn vẫn phải nói.
Hắn dập đầu trước mặt chủ tử.
"Chủ tử, Thánh Thượng hiện giờ sủng hạnh Lý quý nhân, nếu ngài muốn hoài long chủng thì nên nghĩ biện pháp kéo Thánh Thượng đến đây mới đúng. Ngài cũng đừng quá thương tâm, Thánh Thượng vẫn luôn đối xử với ngài rất tốt."
"Đối ta tốt?"
Nguyên nhi lại nghe thấy chủ tử của hắn lạnh lùng cười một tiếng. Chờ hắn ngẩng đầu, chủ tử đã nằm trên trường kỷ, vẻ mặt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngọc Ninh nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại quay về thật lâu lúc trước.
Hắn còn nhớ mang máng lúc mới vào cung, nội tâm có vô số bàng hoàng, hắn đã nghĩ, Tống Thư Hoa không thích hắn cũng không sao, trong thiên hạ này cũng không phải chỉ có mình Tống Thư Hoa là nữ tử, bây giờ hắn sắp được hầu hạ Nữ hoàng đứng trên vạn người, đây là phúc khí của hắn.
Hắn có chút tự giễu mà nghĩ đến tình huống sắp đến.
Lúc đầu Nữ hoàng đối với hắn cũng không tồi, thậm chí sủng hắn đến mức khiến hắn sinh ra vọng tưởng không nên có. Cứ ngây ngốc nghĩ có lẽ hắn cũng có thể có được hạnh phúc như những gia đình bình thường khác.
Nhưng mà, sau này từng chén từng chén thuốc tránh thai đưa đến đã đập tan tất cả ảo tưởng của hắn. Nữ hoàng sủng hắn là thật, nhưng lại không muốn hắn hoài thượng long chủng.
Từ kinh ngạc thất vọng lúc đầu đến dần dần thản nhiên tiếp nhận, thậm chí hắn còn chủ động sai ngự trù chuẩn bị chén thuốc.
Nếu Nữ hoàng không muốn hắn hoài thượng hài tử, hắn cũng sẽ không ngây ngốc mà ôm hy vọng không nên có. Nếu buộc phải đoạn tuyệt, hắn sẽ chủ động đoạn tuyệt, hắn ghét nhất là loại người thích ướt át bẩn thỉu.
Cho đến hôm nay, hắn còn nghĩ rằng cả đời này đều chỉ có thể sống cô độc trong quãng đời còn lại, không thể được như những người bình thường, thậm chí còn không thể giống như người gọi là huynh đệ tốt của hắn, vì người mình yêu sinh nhi dục nữ.
Nhưng vấn đề là, hắn lại nổi lên ý niệm đáng sợ này.
Hắn muốn hoài thượng hài tử.
Tưởng tượng đến việc nữ nhân kia ôm người khác sinh hài tử cười vui vẻ, hắn liền cảm thấy giống như trong ngực có một cây châm, từng chút từng chút đâm vào tim hắn, cảm giác đau đớn khiến cho hắn thống khổ không thôi. Xưa nay hắn luôn biết mình không phải là người rộng lượng, tâm đố kỵ của hắn rất nặng, hắn không có cách nào giữ được bình tĩnh, nhìn nữ nhân kia bên cạnh người khác.
Nếu ngày này thật sự phải đến, thì không bằng bây giờ hắn liền đem nữ nhân kia giết chết.
Hắn nắm chặt bàn tay, móng tay cắm vào da thịt cũng không cảm thấy đau.
Ngọc Ninh từ trên giường đứng lên, cho cung nhân ra khỏi cung điện, lại đi vào tầng hầm.
Hàn Ngọc Sanh đang nằm trên giường đọc một quyển du ký, đột nhiên liền cảm giác trên lưng có vật nặng đè xuống. Nàng quay đầu liền thấy hắn, bất đắc dĩ nói.
"Ngươi đến rồi sao."
Hắn không nói gì, lôi kéo y phục của nàng, liền có vô số nụ hôn rơi xuống.
Hàn Ngọc Sanh bị ngón tay lạnh như băng của hắn chạm vào đến da thịt nổi da gà. Nàng lạnh đến mức thân thể run lên, bắt lấy bàn tay vẫn luôn du tẩu trên người mình.
"Tay của ngươi rất lạnh."
Hắn lại mỉm cười. Lập tức đem tay bỏ vào trong y phục của nàng.
"Vậy ngươi giúp ta làm ấm đi."
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, nở nụ cười vô tội.
Hàn Ngọc Sanh bất đắc dĩ mà bắt được bàn tay không ngừng làm loạn trên ngực nàng, đặt tay trong lòng xoa ấm.
"Không phải ngươi có lò sưởi sao? Tại sao còn khiến mình lạnh đến như vậy?"
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, lại nói ra một vấn đề khiến nàng trở tay không kịp.
"Chúng ta ra khỏi cung đi, tìm nơi không có người cùng nhau ẩn cư được không."
"Hả?"
Nàng trừng lớn mắt vì kinh ngạc.
Hắn cúi đầu xuống, hôn hôn mặt nàng, ngón tay thon dài lạnh băng vỗ về ngũ quan của nàng, chậm rãi nói.
"Ta không cần quyền thế hay danh lợi gì hết, ta chỉ cần ngươi. Ra cung, chúng ta sẽ có thể sinh hoạt giống như bá tánh bình thường, ngươi muốn con nối dõi, ta sẽ nỗ lực giúp ngươi sinh. Ngươi chỉ cần có một mình ta là đủ rồi. Được không?"