Lúc Hàn Ngọc Sanh mở mắt ra lần nữa, giống như đã thoát ra khỏi giấc mộng như thực như ảo về chuyện cũ của nhị ca Ngọc Thanh.
Trong mộng như đã trải qua mấy tháng, hiện thực lại chỉ trong nháy mắt.
Hàn Ngọc Sanh quay đầu nhìn người bên cạnh. Người trên giường vẫn nhắm mắt lại, ngủ rất say, cũng không khác trước kia bao nhiêu. Chỉ là lúc hắn mở mắt ra, nàng lại nhìn thấy được sự tang thương trong đáy mắt của hắn, vết sẹo vô cùng rõ ràng.
Nàng lẳng lặng ngồi chỗ kia, yên lặng nhìn người trên giường một lúc lâu, cho đến khi Ngọc Thanh tìm tới, nàng mới đi theo Ngọc Thanh ra cung.
* * *
Cho đến khi bóng dáng của Hàn Ngọc Sanh và Ngọc Thanh biến mất ở ngoài cửa lớn của cung điện, người vẫn luôn nhắm mắt mới mở bừng mắt ra, nhìn phương hướng họ rời đi mà xuất thần.
"Chủ tử"
Người ở ngoài phòng đã chờ đợi rất lâu, nhìn thấy hắn giống như muốn đứng dậy, mới chạy nhanh vào nhà, quỳ gối trước mặt hắn.
"Như thế nào?"
Hắn nhướng mày, liếc nhìn nô tài phía dưới.
"Thái Nữ tựa hồ đã bắt đầu hành động."
"Nga. Như vậy a."
Hắn vân đạm phong khinh mà cười.
Hàn Ngọc Sanh hồi phủ, lại bị chủ mẫu Tống gia hảo hảo huấn một trận trước mặt mọi người.
Chủ mẫu Tống gia mỗi lần thấy nàng đều giống như tâm tình liền trở nên không vui. Hàn Ngọc Sanh cũng không muốn lấy lòng bà, mà phụ thân của Tống Thư Hoa đã từ thế, không có ai nói tốt cho Tống Thư Hoa trước mặt chủ mẫu Tống gia, bởi vậy càng khiến cho bà chán ghét Tống Thư Hoa như cái đinh trong mắt.
* * *
Qua mấy ngày, trên sông Đào trong thành đã xảy ra chuyện.
"Phát sinh chuyện gì?"
Người đi đường đều dừng lại ở trên cầu, chụm đầu vào nhau xem náo nhiệt.
"Ta nghe người ta nói là có người rơi xuống nước. Là nữ tử, nhìn rất trẻ tuổi."
"Nga? Là nữ tử nhà ai vậy? Lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy?"
"Hình như là Tống phủ ở trấn trên, nhưng lại không biết chính xác là vị nào?"
* * *
Hàn Ngọc Sanh ở trong nước đã bắt đầu mơ mơ hồ hồ, toàn bộ thân thể nàng bị trói lại, nặng nề giống như tảng đá, tay chân đều tê mỏi, nhưng đôi mắt và lỗ tai nàng vẫn rất tốt.
Nàng trơ mắt nhìn một nữ nhân xa lạ sai người trói nàng lại, ép buộc nàng uống thuốc. Khóe miệng nàng dần dần trào ra máu tươi, lỗ tai nàng lại nghe thấy âm thanh của Ngọc Thanh.
Người nam nhân này.
Hàn Ngọc Sanh bất đắc dĩ bĩu môi.
Lúc đầu thấy hắn thiện lương vô hại, cuối cùng người có thâm tâm ngoan độc nhất cũng là hắn.
"Ngươi đừng trách ta. Ta cũng là vì hài tử, chỉ có thể xin lỗi ngươi Thư Hoa, mong ngươi tha thứ cho ta."
Giết người còn mong người tha thứ cho hắn, đây không phải là nói si nói mộng sao?
À, không, có lẽ nếu là Tống Thư Hoa thực sự sẽ tha thứ cho hắn, nếu không cũng sẽ không cam tâm mà hồn quy địa phủ.
Hàn Ngọc Sanh ở trong nước uống vài ngụm nước lớn, cả người nàng đau đến không còn cảm giác, sự vật trước mắt cùng dần dần mơ hồ.
* * *
"Đã chết chưa? Chưa chết thì mau tỉnh lại."
Có người luôn không ngừng dùng chân đá đá nàng. Cả người nàng đều không có sức lực, nên lười mở mắt ra. Nhưng hình như người này không có mắt, vẫn liên tục dùng chân đá nàng, rồi lại lay lay người nàng.
"Cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi sao?"
Hàn Ngọc Sanh phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.
"Tại sao lại là ngươi?"
Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được choáng váng, cũng không định giả ngu. Trực tiếp thể hiện sắc mặt cho hắn xem.
Nhị ca Ngọc Thanh dùng đôi mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống biểu tình của nàng, trầm mặc một lúc lâu, đánh giá nàng một hồi, thân thể chậm rãi cúi xuống, cong eo.
"U, đại nạn không chết, lại tỉnh táo hơn, không hề choáng váng?"
Giống như có chút không tin, hắn còn trực tiếp nâng cằm nàng lên, quan sát nàng thật kỹ, ánh mắt ghét bỏ giống như đang chọn thịt heo.
"Để ta nhìn một cái, bộ dáng giống như chó rơi xuống nước thật đáng thương. Tư vị 2 lần bị người mình yêu phản bội như thế nào? Rất không tồi phải không?"
Lời này mang theo kiêu ngạo như đã biết trước mọi thứ.
"Ta không biết đến tột cùng ngươi muốn làm gì?"
Với độ thông minh của hắn, tuyệt đối sẽ không thể không phát hiện nàng giả ngu giả ngơ đến lúc này, vẫn luôn ẩn nhẫn không phác tác, thực ra cũng là một nhân tài.
Hắn lại là cười cười, không nói gì.
Nàng quay đầu đánh giá xung quanh, đột nhiên nhăn chặt mày.
"Đây là nơi nào?"
Xung quanh đều một mảng đen như mực, nơi nàng ngồi chỉ có một ngọn nến, còn có gió lạnh từ bốn phía thổi vào, nàng có chút run rẩy vì lạnh. Y phục trên người nàng đã được thay bằng một bộ khác sạch sẽ hơn, nhưng lại không ấm.
"Đây là tầng hầm ngầm trong tẩm cung của ta. Nơi này ngay cả Nữ hoàng cũng không biết đâu, chỉ có 2 chúng ta biết, có phải thấy rất vui không?"
Vẻ mặt của hắn vẫn mang ý cười như cũ, không ngừng tới gần nàng.
"Tống Thư Hoa, hiện tại đối với người khác ngươi chẳng qua chỉ là một người chết, mạng của ngươi là do ta cứu, ngươi nên cảm kích ta không giết chết ngươi."
Tâm tình của hắn hình như đang rất tốt, vẫn luôn tươi cười xán lạn, lại làm Hàn Ngọc Sanh thấy kinh hãi. Đột nhiên nàng có loại dự cảm bất thường, có lẽ khoảng thời gian dài sắp tới nàng sẽ không thể rời khỏi tầng hầm đen như mực này.
Sự việc tiếp theo đã chứng minh Hàn Ngọc Sanh đoán đúng rồi.
Bởi vì bị hạ dược nên lục phủ ngũ tạng trong cơ thể nàng đều bị tổn thương, nhị ca Ngọc Thanh liền phái người đưa tới một đống dược liệu thượng đẳng, sắc cho nàng uống, nhờ vậy mà vết thương của nàng đã bắt đầu dần dần khôi phục, nhưng hành động của nàng vẫn bị hạn chế.
Tuy trên người nàng không có gông xiềng, nhưng phạm vi hoạt động của nàng chỉ nằm trong địa phương này, cả ngày lẫn đêm chỉ thấy một mảnh đêm như mực.
Dần dần, nàng quên mất ánh sáng của dạ minh châu ra sao, cũng sẽ nhanh chóng quên mất ánh mặt trời ấm áp như thế nào.
Nhị ca của Ngọc Thanh lúc đầu vẫn luôn không xuất hiện, nếu tới thì cũng chỉ vội vàng nhìn nàng vài cái, châm chọc nàng vài câu, lại vội vàng rời đi, giống như thật sự rất vội. Sau này số lần hắn tới càng ngày càng nhiều, thời gian ở lại đây cũng càng ngày càng lâu.
"Nói cho ngươi một sự kiện, Ngọc Thanh mà ngươi luôn yêu thương hiện giờ sẽ rất nhanh trở thành trắc thất của đương kim Thái Nữ. Không lâu sau là có thể ra cửa xuất giá. Vong thê như ngươi lại không đáng để hắn thủ tiết đâu."
Mỗi lần hắn mở miệng đều sẽ cười nhạo nàng, cười nhạo nàng vô năng, để một nam nhân bò lên đầu, không chỉ cho nàng đội nón xanh đáng xấu hổ nhất, còn kết thúc tính mạng nàng, càng buồn cười hơn là, người nam nhân này vẫn luôn là người mà nàng yêu nhất, lại hai lần muốn mạng nàng.
Nhờ những lời nói này của hắn, da mặt của Hàn Ngọc Sanh trở nên càng ngày càng dày, không thèm để bụng, dù sao nàng cũng không phải là Tống Thư Hoa thực sự, nàng đối với Ngọc Thanh cũng không có cảm tình gì, nếu có thì cũng chỉ là đối với một nam nhân xa lạ, bất đắc dĩ sống cùng một đoạn thời gian.
Nàng trấn định dựa vào tay hắn, uống nước canh hắn đang đút cho nàng.
Người nam nhân này từ sau khi đem nàng cầm tù ở đây đều thích tự mình đút nàng ăn cơm, làm bao lâu cũng không thấy mệt. Lúc đầu Hàn Ngọc Sanh cũng không bình tĩnh được, bây giờ lại thản nhiên như vậy, đều do hắn luyện ra.
Nàng nếu không ăn, người đói bụng vẫn là nàng, hà tất phải lăn lộn mình như vậy? Huống chi nàng còn phát hiện một điều, chỉ cần nàng ăn hết thức ăn mà hắn đút, tâm tình của hắn đều sẽ đặc biệt tốt, có đôi khi còn sẽ sai nô tài đem một ít đồ vật tới làm nàng vui, hoặc là một ít bản thoại để nàng giết thời gian.
Lần này nàng vẫn như cũ uống hết chén canh trên tay hắn.
Nam nhân tươi cười xán lạn như mặt trời rực rỡ, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi nhếch lên, đột nhiên đến gần nàng.
"Ngươi.. Làm gì?"
Hắn đột nhiên tới gần làm Hàn Ngọc Sanh hoảng sợ.
"Canh uống ngon không?"
Ý cười trên mặt hắn vẫn chưa giảm.
Hàn Ngọc Sanh chỉ đành phải gật đầu.
"Không uổng công ta tự mình hầm vài cái canh giờ, nếu ngươi thích như thế, có phải nên khen thưởng cái gì cho ta hay không?"
Hắn tự nói xong, rồi lại tự đỏ mặt.
Hàn Ngọc Sanh nhìn mặt hắn, cũng hết chỗ nói. Nàng bị buộc phải uống hết canh, lại miễn cưỡng nhìn thành nàng rất thích, cũng thật khó cho hắn.
"Ngươi muốn khen thưởng cái gì?"
Không chờ nàng phản ứng lại, trước mắt đã tối sầm, trên môi chạm vào một thứ mềm mại. Nàng trừng lớn mắt nhìn gương mặt gần ngay trước mắt.
"Ngươi.. Ngươi.."
Nam tử này cũng quá lớn mật rồi.
"Ở chung lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta tốt hơn nhiều so với Ngọc Thanh sao? Canh ngươi uống đều là do ta tự mình nấu, Ngọc Thanh hắn chưa từng vì ngươi mà hao tâm tổn huyết như vậy đâu."
Hàn Ngọc Sanh không trả lời, chỉ nhìn hắn.
Hắn duỗi tay nắm lấy tay nàng, kéo y phục trên người của mình xuống, lộ ra lòng ngực trắng trẻo, mịn màng.
Hàn Ngọc Sanh đột nhiên đỏ mặt, chịu không được nhìn sang chỗ khác. Tuy nàng đã từng giúp hắn lau thân thể, thay y phục, thứ nhìn được đều đã nhìn, nhưng hiện tại là người đang rất tỉnh táo, nàng lại không có lá gan để nhìn.
Hắn lại ép buộc nàng nhìn hắn.
Đem tay nàng đặt ở trên ngực của hắn.
"Ta đẹp không? So Ngọc Thanh thì sao?"
Ở trước mặt nàng đem y phục trên người một kiện một kiện mà cởi.
"Thân thể của ta, so với Ngọc Thanh như thế nào?"
Chân trần đứng trên mặt đất lạnh băng, trợn tròn mắt yên lặng nhìn nàng.
"Muốn ta được không? Ta sẽ đối xử với ngươi còn tốt hơn Ngọc Thanh, ta tuyệt đối sẽ không khiến ngươi chết, lòng ta vẫn luôn có ngươi."
"Ta ở trong cung tịch mịch lâu như vậy, ngươi tới cùng ta được không?"