Ngọc Tâm liền im miệng lại không dám lên tiếng nữa, bà Châu Hà quay qua nhìn thầy Lâm Ẩn rồi nói.
"Thưa thầy hãy thương xót cứu lấy gia đình của con, chồng con vừa mới chết do con Thu Lan đó giết chết. Thành bộ xương khô, đầu một nơi thân một nơi, chết oan ức đau đớn không tả xiết."
Thầy Lâm Ẩn trầm tư:
"Hầy, cô ta bây giờ rất mạnh e là khó đối phó, nhưng tôi có cách phong ấn cô ta. Vì cô ta mạnh quá e là tôi không phải là đối thủ, nên không thể giết chết cô ta được chỉ có thể tạm thời phong ấn cô ta lại thôi!"
Bà Châu Hà có chút tia hy vọng:
"Vâng, con cảm ơn thầy nhiều!"
Ngọc Tâm bĩu môi:
"Chẳng lẽ thầy không giết được con tiện nhân Thu Lan khốn kiếp đó sao?"
Thầy Lâm Ẩn nhìn Ngọc Tâm:
"Đạo hạnh tôi không đủ mạnh để giết cô ta được, cô ta đã trở thành lệ quỷ quá mạnh rồi! Tôi chỉ đủ năng lực phong ấn cô ta thôi, khoảng hai mươi năm sau phong ấn sẽ suy yếu đi, lúc đó cô ta sẽ thoát ra được. Nếu khoảng thời gian đó tìm được thầy trừ tà đạo hạnh cao cường, thì sẽ giết được cô ta trước khi cô ta thoát khỏi phong ấn!"
Bà Châu Hà với Ngọc Tâm há mồm:
" Nghiêm trọng như vậy sao? Đến cả thầy vẫn không phải là đối thủ của nó?"
Thầy Lâm Ẩn bất lực gật đầu:
"Đúng vậy, cô ta thực sự rất mạnh oán khí trong người cô ta mãnh liệt lắm, bị hành hạ dã man đến chết nên cô ta hận thù đến nỗi biến thành lệ quỷ. Tôi phong ấn cô ta cũng muốn cạn kiệt sức lực rồi, chứ nói gì giết cô ta!"
Bà Châu Hà với Ngọc Tâm đưa mắt nhìn nhau không khỏi cạn lời và kinh ngạc đến tột điểm, thầy trừ tà mạnh nhất có tiếng tăm lừng lẫy ở đây mà còn không giết được một con lệ quỷ.
Hai người không khỏi run rẫy, sợ hãi, nhưng còn tia hy vọng nào thì cố gắng không bỏ qua cơ hội. Không giết Thu Lan được, thì tạm thời phong ấn cô ta một thời gian. Rồi hai mươi năm sau, lại đi tìm thầy trừ tà đạo hạnh cao thâm về giết Thu Lan.
Sau khi bà Châu Hà với Ngọc Tâm bàn bạc với nhau xong, cũng ra quyết định là phong ấn Thu Lan tạm thời.
"Được rồi, chúng con đã quyết định sẽ phong ấn cô ta tạm thời để tránh gây án mạng, còn chuyện sau này thì sẽ giải quyết sau cũng được. Trước mắt là cứ như vậy đi!"
Thầy Lâm Ẩn gật đầu:
"Tốt lắm, cứ làm theo kế hoạch của tôi, tối ngày mai là ngày trăng tròn chắc chắn sức mạnh của cô ta sẽ hồi phục. Cô ta sẽ quay lại đòi mạng các người. Các người chỉ cần làm theo những gì tôi sắp đặt, thì sẽ phong ấn được cô ta!"
Bà Châu Hà với Ngọc Tâm đồng ý:
"Cảm ơn thầy, chúng con xin phép về trước! Tối ngày mai trông đợi vào thầy đấy!"
Thầy Lâm Ẩn vẫy vẫy tay:
"Được rồi, tiễn khách!"
Sau đó Ngọc Tâm với bà Châu Hà đi lên xe hơi rồi lái xe về nhà, để chuẩn bị đồ đạc dụng cụ cần thiết mà thầy Lâm Ẩn đã dặn dò. Nào là mua nhang, đèn cầy, máu chó mực, máu gà trống, chỉ đỏ, mực chu sa, giấy vàng, tiền âm phủ, gạo nếp, gỗ đào, đinh quan tài,... tất cả đồ dùng đều đã chuẩn bị sẵn sàng kĩ lưỡng không sai sót.
Sau đó, lấy mực chu sa thấm vào sợi chỉ đỏ rồi cột quanh nhà bốn góc tường, máu gà trống và máu chó mực thì đựng sẵn trong một cái tô. Đèn cầy xếp thành hình tròn ở giữa sân, đổ đầy gạo nếp vào hình tròn đó, rồi lấy cây gỗ đào cắm xung quanh bốn góc sân....
Đến sáu giờ chiều tối thầy Lâm Ẩn đã đến nhà bà Châu Hà để chuẩn bị lập đàn, trên đàn để bát nhang và gạo nếp, máu chó mực, máu gà trống, nước tiểu đồng tử, kiếm gỗ đào, một sấp lá bùa đã được vẽ sẵn, chuông gọi hồn, đinh quan tài, sấp tiền vàng mã.
Lấy mực chu sa vẽ thành hình bát quái ở giữa sân, sau đó đợi đến lúc mười hai giờ đêm gió thổi xào xạt lạnh lẽo. Từng tiếng gió rít trong đêm, tiếng lá cây nghe xào xạt, tiếng chó sủa inh ỏi, tiếng mèo hoang kêu vang vọng khắp nơi "mew mew" không gian bỗng nhiên u ám đến lạ thường.
Bà Châu Hà run sợ ôm Ngọc Tâm mà thì thào.
"Ây, mẹ lạnh quá, cái không khí âm u này thật đáng sợ!"
Ngọc Tâm an ủi bà:
"Không sao đâu mẹ, có con với thầy Lâm Ẩn ở đây mà mẹ sợ gì nữa! Cái con Thu Lan khốn kiếp đó nó cũng không làm gì được mình đâu mẹ."
Bà Châu Hà cảm thấy trời càng đêm khuya thì tiết trời càng lạnh lẽo, bà đi vào nhà lấy một cái áo khoác rồi đi ra thủ thỉ với Ngọc Tâm.
" Haiz, kiểu này chắc cảm lạnh mất, trời cũng khuya rồi mà sao chưa thấy con tiện nhân Thu Lan xuất hiện vậy nhỉ? Hay nó sợ mình mà không dám đến?"
Ngọc Tâm cười khoái chí:
"Nó có giỏi thì đến đây để con đánh cho nó một trận, rồi phong ấn nó lại là xong, hahaha..."
Ngọc Tâm vừa nói dứt lời thì gió càng ngày càng thổi mạnh, bầu không khí càng ngày càng lạnh lẽo tiếng quạ kêu " quác quác" càng ngày càng chói tai. Tiếng chó hú kéo dài vang vọng khắp nơi. Không gian yên tĩnh bỗng nhiên càng ngày càng kinh dị, âm u lạnh lẽo đến lạ thường.