Bà Châu Hà khóc nức nở bà nhìn thân xác ông Châu Lục, giờ đây chỉ còn bộ xương trắng. Mà cái đầu lại bị đứt lìa khỏi cổ, bà cảm thấy ai có thể độc ác ra tay tàn nhẫn như thế. Giết người rồi mà còn chặt đứt đầu thịt nát, máu cũng cạn chỉ còn bộ xương trắng. Bây giờ, bà mới nhìn xuống dưới đất.
Trời ơi, máu, toàn là máu, sao nãy giờ bà không phát hiện ra, cũng không ai phát hiện ra. Nãy giờ chỉ chú ý đến bộ xương, mà không chú ý sàn nhà đã loang lỗ toàn máu. Máu đã đông lại rồi, bà cảm thấy xót thương cho chồng bà.
Bà bất lực đau đớn, đứa con trai Châu Duy yêu quý của bà đã chết được một năm. Bây giờ, chồng bà cũng bỏ bà ra đi. Bà buồn bã mà than khóc.
"Ông ơi...huhu...sao ông bỏ tôi mà đi..tại sao? Ông lại nhẫn tâm như vậy...ông đã hứa chúng ta sống chết có nhau, sao giờ ông lại đi trước tôi...tại sao?"
Ngọc Tâm an ủi bà:
"Mẹ đừng quá bi thương, mẹ phải bình tĩnh lại rồi đi báo cảnh sát ai là hung thủ đã sát hại ba. Chứ không phải ngồi khóc lóc như thế này!"
Bà Châu Hà nhìn Ngọc Tâm:
"Con thì biết gì! Cái chết của ba con chẳng lẽ do người làm sao?"
Ngọc Tâm hoảng hốt:
"Chuyện này...chuyện này...do ai làm chứ?"
Bà Châu Hà ôm xác ông Châu Lục:
" Ông ơi...huhu...ông hãy nói tôi biết đi, là ai đã giết ông tôi sẽ trả thù cho ông.."
Ngọc Tâm thoáng giật mình, chẳng lẽ cái con Thu Lan tiện nhân đó đã quay trở lại báo thù rồi hay sao?Ngọc Tâm nắm chặt tay thành nắm đấm rồi nói.
"Không lẽ mẹ biết ai giết ba hay sao?"
Bà Châu Hà hít thở mạnh.
"Mẹ không chắc, mẹ nghi ngờ Thu Lan!"
Ngọc Tâm càng xiết tay chặt hơn rồi nói:
"Mẹ nói đúng rồi đó, chính là Thu Lan!"
Bà Châu Hà hoang mang:
" Khoan đã, cái gì? Thu Lan sao? Không lẽ Thu Lan chết rồi?"
Ngọc Tâm gật đầu:
"Đúng vậy, Thu Lan đã chết!"
Bà Châu Hà hốt hoảng:
"Sao con nói Thu Lan bỏ trốn, bây giờ lại lòi ra Thu Lan đã chết là sao?"
Ngọc Tâm thở mạnh ra một cái:
" Là do con giết nó!"
Bà Châu Hà nghe như sét đánh ngang tai, bà không thể tin được một đứa hiền lành ngoan ngoãn như Ngọc Tâm lại là kẻ giết người. Tại sao hết bất ngờ này đến bất ngờ khác dành cho bà vậy, bà thật sự rất là sốc khi nghe được tin Thu Lan đã chết do chính tay Ngọc Tâm giết.
Bà run sợ nhìn Ngọc Tâm.
"Con vừa nói gì? Là do con giết Thu Lan?"
Ngọc Tâm nhìn bà:
"Đúng vậy!"
Bà run rẫy oán trách Ngọc Tâm:
"Tại sao con lại giết nó!"
Ngọc Tâm liếc nhìn bà rồi nghiến răng ken két:
"Tại sao ư? Hahaha...tại vì nó cướp chồng của con! Con không cho phép một đứa nghèo nàn dốt nát như nó mà đòi cướp anh Châu Dương, nó là cái thứ đàn bà lẳng lơ. Châu Duy chỉ vừa mới chết cách đây không lâu mà nó dám ve vãn anh rể, nó là cái thứ loài gì chứ! Loại như nó sống chỉ có nhục nhã nên nó chết đi là tốt nhất!"
Bà Châu Hà không tin vào tai mình, bà bị sốc nặng.
"Trời ơi, con có biết là mình đã giết người rồi không?"
Ngọc Tâm cười lớn như một con điên:
"Hahaha...giết người? Giết người thì sao chứ! Loại dơ bẩn như nó sống chỉ có chật đất, con chỉ là tiễn nó đi gặp ông bà sớm một đoạn đường thôi! Hahaha..."
Giờ đây trước mặt bà Châu Hà là Ngọc Tâm sao? Bà không thể tin được đây là con dâu của bà, tại sao nó lại độc ác đến như vậy. Giết người mà tâm thái nó vẫn bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra, nó còn cười một cách điên cuồng như thế. Bà thật sự sợ hãi, bà lùi lại mấy bước.
"Ngọc Tâm...con..con biết giết người là phạm pháp không? Con không sợ cảnh sát đến bắt con hay sao?"
Ngọc Tâm cười điên cuồng:
" Hahaha...phạm pháp? Mẹ nghĩ tội em dâu ve vãn chồng chị mà không phạm pháp luật hôn nhân gia đình sao? Cảnh sát thì có là gì, mẹ tưởng con sợ cảnh sát sao? Thu Lan nó đã chết, con cũng đã chôn nó rồi, xây mồ mã cho nó rồi. Cảnh sát sẽ không biết được đâu, hahaha..."
Bà Châu Hà sợ hãi nhìn Ngọc Tâm, một kẻ sát nhân lạnh lùng tàn nhẫn, bà không thể tin được chuyện này là cú sốc quá lớn đối với bà. Ngọc Tâm nhìn bà rồi nói.
"Mẹ không muốn trả thù cho cái chết của ba sao?"
Bà Châu Hà bình tĩnh trở lại, đúng rồi, điều quan trọng là phải trả thù cho chồng bà. Ông Châu Lục chết thật đáng thương, đầu lìa khỏi cổ, thịt nát không còn một giọt máu chỉ còn lại bộ xương trắng.
Bà cảm thấy chồng bà đúng là số khổ mà, sao ông lại chết thảm như vậy. Nước mắt bà bắt đầu rơi, sau đó bà nhìn Ngọc Tâm rồi nói.
"Trả thù bằng cách nào?"
Ngọc Tâm nở một nụ cười lạnh:
"Ba chết là do con tiện nhân Thu Lan giết, chắc giờ cô ta cũng trở thành hồn ma vất vưởng rồi. Giết người ra tay tàn bạo như vậy, cô ta sẽ giết cả gia đình mình chứ không riêng gì ba đâu!"
Bà Châu Hà hoảng loạn nói:
"Vậy bây giờ làm thế nào?"
Ngọc Tâm cười độc ác:
"Mẹ yên tâm, con sẽ không để cô ta được toại nguyện đâu. Chiều nay, chúng ta đi mời pháp sư trừ tà về!"