Phó Khánh Nhi không đồng ý, Khưu Nguyên để Lăng Linh theo đến là chuyện của anh ta, cô mà cũng làm theo thì cũng chẳng hay ho gì. Cô cũng không thể giả vờ vô tư cho rằng cô và Hạ Vũ không có gì thì thật sự sẽ không có gì, khi hẹn hò yêu đương dẫn theo em trai em gái thân thiết còn không ổn, vậy nên không thể đưa thêm một người khác giới không có tí quan hệ ruột thịt nào. Đây cũng là điểm mà Phó Khánh Nhi thấy Khưu Nguyên không được tận tâm, vì suy nghĩ đến anh là đàn ông, cô đã nhiều lần nghiêm túc đề cập đến việc cô không muốn nhìn thấy Lăng Linh, nhưng hình như anh cảm thấy chuyện này không quá quan trọng, nên cô đã từ bỏ ý nghĩ không chấp nhận ai khác ngoài anh hay phải tranh giành anh đến cùng.
“Chúng ta đi xem tiệc rượu đi, em luôn muốn thử kho rượu quý của ngài Hà nhưng mãi mà chưa có cơ hội.” Phó Khánh Nhi nói chuyện luôn rất để ý đến mặt mũi của người khác, đã thành bản năng rồi.
Hạ Vũ như không hiểu được ám thị của Phó Khánh Nhi, vừa nghe cô nói thế đã vội nói luôn: “Em cũng đi, hiếm có dịp anh rể mở rượu như thế này, em cũng muốn đến thử.” “Cậu còn sợ chưa có đủ rượu để uống sao, mau đi cổ vũ cho Phùng tổng của cậu đi, cẩn thận ông ấy mà không nhìn thấy cậu sẽ ghi hận trong lòng, rồi cậu sẽ không dễ sống đâu.” Cô khéo léo cự tuyệt.
“Không sao đâu, em đi thử xem thế nào rồi quay lại sẽ chia sẻ những điều tâm đắc với ông ấy sau.”
Phó Khánh Nhi nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu, Hạ Vũ không phải là người không biết ý, dù thời gian qua lại giữa cô và Khưu Nguyên khá dài nhưng không có cái gì gọi là thế giới hai người cả, đi đâu gặp được đồng nghiệp đều rủ theo cùng là chuyện rất hay xảy ra. Nhưng mà Hạ Vũ không phải là những người chủ động giống những người đó, hơn nữa đây là nhà chồng của chị gái cậu, cậu không cần thiết phải xúm vào với bọn họ. Hạ Vũ thản nhiên nhìn lại Phó Khánh Nhi.
Phó Khánh Nhi đột nhiên cười, cười cái tính khí trẻ con của cậu, chắc là cậu vẫn ghi thù chuyện hồi sáng, thật không nhìn ra cậu lại là một con người thú vị như thế.