*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu nói này của Hạ Diệu Diệu nếu được gửi đi với biểu cảm “ngoáy mũi”, trong sự bực bội có xen chút bông đùa, trong sự bông đùa lại có chút gần gũi dè dặt, sự gần gũi dè dặt ấy lại đượm chút thân thuộc kín đáo, có lẽ rất thích hợp với tình trạng quan hệ hiện giờ của họ. Nhưng sau năm chữ đó lại không hề có kèm theo một biểu cảm nào, chỉ là năm chữ rõ ràng dứt khoát, truyền đạt đúng với những gì mà mặt chữ nói lên, cộng với sự im lặng rất lâu sau đó, khiến Hà Mộc An đương nhiên nghi ngờ rằng Hạ Diệu Diệu đang bực mình
Hà Mộc An lại nhìn kĩ một lần nữa những chiếc lót cốc màu đen, màu lam tối, màu xanh đậm như bị vấy bẩn, nói chung là một chuỗi màu sắc gợi nên sự “không vui”, những thứ màu này thật ra cũng đã từng rất được ưa chuộng trong khoảng thời gian.
Hà Mộc An quả quyết bỏ phiếu phủ quyết với đề án được trình bày, rồi nhanh chóng gửi tin nhắn đi: “Anh không có ý đó, em thích thì cứ dùng màu xanh lá cây, màu xanh da trời với màu xanh lá cây kết hợp với nhau, như trời đất hoà hợp, cũng được.”
Hà Mộc An ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn người đang đứng cúi gằm mặt xuống ở vị trí trung tâm: “Mọi người đi hết rồi, sao cậu còn chưa đi.” “Thưa ngài, tôi muốn biết tại sao Tôi không dám nói kế hoạch lần này không có chút thiếu sót nào, có thể đảm bảo 100% thu lợi nhuận, nhưng với tầm thể của ngài, vận hành một cuộc làm ăn thế này, ít ra cũng sẽ không thua lỗ, tại sao không thử một phen.” Hà Mộc An thu điện thoại về, nói chuyện công việc: “Cậu nên hỏi tôi tại sao không bảo cậu về nhà ngay, cậu hiểu bao nhiêu về vị cáo già này, vài năm ông ta mới xuất đầu lộ diện một lần, bình thường là thời gian ông ta ẩn náu thăm dò
Kế hoạch này sẽ đánh một trận rất đã đời, kẻ xoay vần thế trận là ai, dưới quyền ông ta có bao nhiêu kẻ xoay vần thế trận như thế, bọn họ là những kẻ phục mệnh lúc lâm nguy, hay là náu mình trong chỗ tối
Làm thành một bản báo cáo, tôi sẽ cho phép đề án này của cậu.” Hà Mộc An đứng lên, cầm điện thoại đi ra. Thư kí Thích buồn rầu đi ra, vỗ vai cậu ta: “Đừng chán nản, chúng ta còn may chán, cậu vội vàng muốn lập công quá, chẳng phải cũng chưa đến nỗi bị ngài Hà đuổi đi đó sao, xem ra cậu vẫn còn ít vận may, cứ nghĩ như vậy có phải vui không, haha
Ngài Hà sắp kết hôn rồi, nên lần này cậu có một kinh nghiệm thất bại quý báu, có phải rất đáng mừng không, được rồi, người trẻ nên xông xáo liều lĩnh, nhưng với nhân vật kì lạ này, cậu không thuyết phục được đâu, hơn nữa, giữ vốn rút lui là kiểu gì vậy, các dự án không có lãi, ngài Hà còn không vứt thẳng vào mặt cậu là đã nể tình lắm rồi, nào, đi ăn cơm thôi.”
“Tôi cũng chẳng phải không vui, chỉ là những điều mà ngài ấy nói, không ngờ tôi lại không biết.” “Cậu không biết cũng là chuyện bình thường, những tài liệu không công bố ra ngoài ấy, làm sao cậu biết được, đi thôi, đừng nghĩ nữa, ăn cơm, ăn cơm.” “Chúc mừng, đầu tháng sau tôi nhất định sẽ bay đến uống rượu mừng, Hà phu nhân.” Ba chữ sau cùng kèm theo chút điệu bộ trêu chọc thân thuộc, Vương Niệm Tư cười rất chân thành, còn có chút kinh nể, Hà phu nhân chính là Hà phu nhân, ba chữ đó, cho dù thân phận trước đây của Hạ Diệu Diệu là gì đi chăng nữa, về sau đều sẽ vì ba chữ đó mà được nâng cao hơn gấp bội phần.”
Hạ Diệu Diệu có chút thẹn thùng: “Bà Dịch à, tôi nhất định sẽ rất vinh hạnh được đón tiếp bà, có thai chưa đầy ba tháng mà bà đã muốn chạy lung tung à.”
“Thế thì đã sao, đám cưới người khác có thể không đi, đám cưới của cậu nhất định phải đi.”
“Vinh hạnh quá, đến sớm chút nhé, tớ và Hà Mộc An mời hai người các cậu ăn cơm.”
Vương Niệm tự như vừa nghe thấy điều gì thú vị lắm, bỗng nhiên cười đầy ngụ ý Hạ Diệu Diệu nghe thấy tiếng bạn cười, một lúc sau cũng cười theo
Cô nhớ rằng trên hội nghị bốn bên, có một bên là chồng của Niệm Tư, ý của Niệm Tư là hai người họ ăn cơm sẽ rất lạnh lùng, cứ nghĩ đến tính cách của Hà Mộc An, chẳng phải sẽ thể sao.
Lầu Hữu Dạ bước từ trên sàn diễn xuống, hào quang của ánh đèn sân khấu vẫn còn đó, khoé miệng hơi nhoẻn cười, đôi mắt ánh ngời, thân hình yểu điệu vững vàng, làn da trắng mịn mềm mại, cô hay cười, nụ cười tạo cảm giác hết sức gần gũi
Cô thích sự yên tĩnh, dịu dàng, nhẹ nhàng
Ban đầu, bọn họ được người quản lý nhà họ Lầu đưa đến nhà này, đến núi Hà Quang, cô cũng rất im lặng, chưa từng làm việc gì khiến người nhà họ Lầu mất mặt trước anh
Đến giờ, cô vẫn nghe lời như vậy, là sự mềm mỏng có chủ kiến, sự vững vàng của một người có vị thế, ba mươi có lẻ, vẫn đằm thắm như xưa. Dưới ánh đèn sân khấu, lấm tấm mồ hôi, Lầu Hữu Dạ mỉm cười nhìn bộ lễ phục vừa được đem đến, cô bảo người làm bỏ một nửa số đá quý xuống, hôm đó cô chỉ là khách mời, không thể khiến Hà phu nhân chưởng mắt, vào lúc chưa chắc chắn Hà phu nhân sẽ dùng kiểu trang phục thế nào, cô đã chọn sẵn mười bộ quà cưới, cho dù là xa xỉ hay khiêm nhường, thì có lẽ sẽ đều không mất điểm
Chị Lầu, Giám đốc Phất của Trên Tầng Mây tìm chị.
Lầu Hữu Dạ nhíu mày: “Không gặp.” Trợ lý quay đi, một lúc sau lại quay lại: “Chị Lẩu, Giám đốc Phật nói chỉ muốn uống cốc trà, nhàn rỗi muốn nghỉ ngơi một chút, không có ý gì khác.”
Lẩu Hữu Dạ cười nhạt, nhìn kĩ, sẽ thấy cô và Liễu Phật Y có ba điểm tương đồng, người đẹp hiếm thấy, tính cách dịu dàng, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ thuần khiết không màng tranh chấp, nhưng sau mười năm, hai mỹ nhân lanh lợi thuần khiết của tuổi mười tám ngày xưa đều khiến người ta tiếc nuối. “Bảo cô ta, tôi rất bận, còn nữa, không phải cô ta họ Liễu sao, tại sao lại để mọi người đều gọi là Giám đốc Phật vậy.” Lầu Hữu Dạ nói rồi quay đầu đi, để người chỉnh trang lại quần áo, chuẩn bị rời đi, Liễu Phất Y đúng là rất xinh đẹp, lại biết điều, nhưng cô không giống với cô ta.
Ngài Hà kết hôn rồi, Liễu Phất Y không còn chút hi vọng nào nữa, cho dù sau này có nảy sinh ý định gì đi chăng nữa, cũng sẽ bị tính vào vấn đề đạo đức danh dự, nhưng nhà họ Lầu bọn cô không như vậy, cô không giống với những người chỉ đơn thuần đã từng phục vụ ngài Hà, thế nên cố không có chuyện gì để nói với cô ta.
Phất Y nghe vậy, đeo kính đen lên, rời đi, khoé miệng nhếch cười, vị tiểu thư này vẫn thể, chưa từng đến chào hỏi cổ, cho dù với địa hiện giờ của cô, cô ta vẫn không chịu thoả hiệp Phất Y lắc đầu, cười khổ, đúng là đại tiểu thư, xuất thân tốt, tính cách vẫn cao ngạo kiêu kì như vậy, trong mắt chẳng có ai cả.
Hạ Diệu Diệu vừa chỉnh đốn lại trang phục, vừa kẹp điện thoại vào cằm: “..
không phải đã gửi rồi sao..
vâng, đoạn lần trước cắt không hợp lí, tôi đã cho người cắt lại gửi đi rồi, đến hôm nay là 4 ngày vẫn chưa nhận được?” Hạ Diệu Diệu treo áo lên mắc, rồi tiện tay vứt một túi hoa khô vào đó.
“Gọi điện thoại ngay, gửi ngay một tập nữa qua đó, có bất cứ vấn đề gì thì gọi điện cho tôi.” Hạ Diệu Diệu tắt máy, không nhìn đồng quần áo hỗn độn trên giường, cô gọi điện thoại cho tài xế…
Khổng Đồng Đồng ôm chiếc chổi lau nhà mới tặng, cuộn mình trên chiếc ghế sofa còn chưa bóc lớp giấy bọc, lăn qua lăn lại: “Cưới xin vẫn phải làm việc, đúng là số khổ…” “Xử lí một vài việc nhỏ, đội mới đến gửi nhầm đĩa, cậu ngồi đó làm gì, đứng lên, vứt cái chổi cậu mua ra chỗ khác.”
“Sao thế, chế tớ của ít lòng nhiều à.”
“Đúng.” Hạ Diệu Diệu lườm bạn một cái, rồi vứt món quà” vào trong nhà vệ sinh.
Khổng Đồng Đồng vẫn nằm sõng soài trên sofa: “Hà Mộc An, phải chém cho anh ta nghìn nhát, sao không nói cho mình biết anh ta là một mỏ vàng, mình cũng cưa cẩm, tiếc quá, ngày ấy trai chưa VỢ gái chưa chồng.” “Bây giờ cậu cũng là gái chưa chồng.” Hạ Diệu Diệu giật chiếc khăn trải bàn trên người bạn lại: “Cậu sao thế, tên họ Thiệu lại tìm cậu à?” Khổng Đồng Đồng vẫn giữ nguyên tư thế nửa sống nửa chết lúc đó: “Thì chắc chắn rồi.” Cô có chút không muốn nhắc đến anh ta, cảm thấy anh ta buộc phải cuốn lấy mình, hả hê đắc ý sao, chán phèo Trước đây vợ cũ của anh ta chẳng phải cũng tưởng rằng anh ta không tách nổi mình đó sao, kết quả cô cũng đã xuất hiện, càng nghĩ càng thấy tình cảm là thứ thật nhạt nhẽo: “Cưới xin mà linh đình thế này, không biết bạn cậu bây giờ đang phải cắm đầu vào làm việc để cứu vớt bản thân, có biết không, vậy mà lại bảo bà đây xin nghỉ, bà đấy sao biết được là Hà Mộc An xin nghỉ cho, sớm biết thì sao phải vất vả làm việc làm gì.”
Hạ Diệu Diệu mắc những chiếc áo để ngoài phòng khách lên, căn phòng về cơ bản đã được dọn dẹp, chỉ còn đợi cô dọn đồ đến là xong
Căn phòng có kết cấu rất hay gặp, trang trí cũng không có gì đặc biệt, giống như những căn nhà khác, cái gì nên có đều có, cái gì không cần có cũng không lắp.
Những đồ nội thất nhỏ là nơi toát lên được phong cách của nữ chủ nhân, nhà của Hạ Diệu Diệu cũng vậy, cô tự tay chọn từ những thứ nhỏ nhất, những thứ mà cô nhìn thấy thích, Thượng Thượng thích, còn có cảm giác tham gia miễn cưỡng của Hà Mộc An Để khiến ba người liên kết gần lại nhau, Hạ Diệu Diệu đặt một chậu hoa lan hồ điệp nhỏ trên bàn ăn, một chiếc gối ôm gấu trúc đen trắng trên nệm sofa mềm mại, những thứ đổ ở cùng với nhau đem lại cảm giác hoà hợp.
Ở góc Tây Bắc của phòng khách, cô làm cho Thượng Thượng một không gian vui chơi nhỏ, chiếc kệ rộng một mét dài hai mét ấy để đầy đồ chơi của cô bé, cùng chiếc thảm nhỏ trải trên nền đất, trên đó là một chiếc lều nhỏ màu hồng, bên ngoài còn rải vài thứ đồ chơi mà tối qua cô bé chơi xong chưa cất đi
Xem ra rất có không gian trẻ thơ: “Rốt cuộc thì cậu có muốn làm việc hay là không?”
“Làm sao mình biết được, haizz, mà không đúng, mình mới chỉ phàn nàn vài câu, cậu đã không nhịn được nói đỡ cho anh ta, đúng là thay lòng đổi dạ nhanh quá đi.” Cũng biết ngậm mồm rồi đấy: “Vẫn còn mười ngày nữa mới kết hôn, đã đăng kí kết hôn chưa, kẹo cưới đã chuẩn bị xong chưa, lúc nào anh ta về, không phải đều để cậu chuẩn bị một mình đấy chứ, không sợ chuẩn bị lại cả chú rể.”