Nếu cô mà không nói nữa thì chắc không khí đóng băng lu3ôn rồi
Dáng vẻ uy nghiêm của Hà Mộc An khi ở t2rên địa bàn của mình tạo nên một cảm giác vô cùng xa c0ách
“Vừa gọi thêm canh, uống ngon lắm anh nếm 0thử xem.” Hà Bất chăm chú gặm quả hồ lô xanh to bằng đ3ầu cậu bé: “Aaa…” Cậu bé kêu lên rồi lại cúi đầu gặm tiếp, như quyết phải gặm cho bằng được mới thôi
“Thế nào, ngon phải không?” Hạ Diệu Diệu uống một ngụm, vừa nãy cô đã uống một bát rồi, thấy ngon lại gọi thêm bát nữa
“Ừ.” Ngữ khí giống như ban nãy
Hạ Diệu Diệu đã no nê rồi, cô lấy hạt dẻ ra bóc cho anh, để lúc nữa bỏ vào uống cùng canh: “Hạt dẻ này không tồi, lát nữa nguội sẽ mất ngon, anh có muốn ăn tôm hùm không?”
Bóc xong hai hạt hạt dẻ, cô lại chuyển sang bóc tôm, tôm này khá to trong địa chỉ có ba con, vừa hay còn thừa lại một con: “Bây giờ có rất nhiều người thích ăn loại tôm này, may mà tôm này cũng dễ nuôi, chúng sinh trưởng rất nhanh và nhiều, thế mà giá vẫn không thấy giảm.” Cô chỉ quan tâm mỗi điều này thôi
Tiểu Thần nhỏ giọng: “Do diện tích sông suối có hạn, nếu mà có thể nuôi trong ruộng thì rẻ rồi.”
Hạ Diệu Diệu nể tình phối hợp cười nói: “Ý tưởng này rất hay, về sau sẽ thử nghiên cứu cách nuôi.” “Aaa…” Hà Bất lên tiếng về tên của mình
“Con chơi của con đi, chỉ có con là lắm chuyện.” Hai người đàn ông yên tĩnh dùng bữa, không có ý kiến gì về chủ đề vừa nãy
Tiểu Thần Thần đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán
Hạ Diệu Diệu đã quen với điều này, Hà Mộc An cũng chỉ mới bắt đầu từ vài ngày trước, khi ở nhà mới có những biểu hiện khác với bình thường, cô nói gì thì anh cũng trả lời, nhưng mà đa số thời gian vẫn là không để ý đến người khác, Hạ Diệu Diệu không cảm thấy có gì là không ổn ở đây cả, cô rất tự nhiên tự nói tự trả lời với Hà Mộc An đang im lặng: “Thôi không ăn càng cua nhé, em không có móng tay mà đồ để bóc càng thì đi đâu mất rồi, chỉ có tí xíu thịt không cần ăn đâu.” Nói xong cô bỏ thịt tôm vừa bóc xong bỏ vào bát của anh
Nếu là trước đây thì Hà Mộc An sẽ không ăn miếng tôm nham nhở do cô dùng tay không để bóc, anh thà tự mình bóc cho cô còn hơn
Nhưng mà những năm gần đây đã khá hơn rồi, sống cùng một người “luộm thuộm” như cô lâu rồi thì anh cũng đành chấp nhận mà nuốt xuống, không còn quá cầu kỳ nữa
Hạ Diệu Diệu lại giúp anh gắp một miếng thức ăn mà cô cảm thấy ngon, hết cách, ai bảo có người được hầu hạ quen rồi, những món nào để xa quá dù ngon đến mấy cũng không muốn hạ mình với qua gắp
Tiểu Thần quan sát chị Hạ của mình đang tập trung “hầu hạ” Hà Mộc An dùng bữa, thậm chí còn bóc cả hạt dẻ và tôm hùm nữa, vỏ hạt dẻ cứng như thế, vỏ tôm dầu mỡ thế kia
Trước giờ cô chưa từng làm những việc này cho Đình Đình, đều là Đình Đình bóc cho cô ăn, trong mắt cô, hoặc là nói trong mắt đại đa số những người cùng trang lứa với cô, thì đàn ông nên làm những việc này cho phụ nữ, bây giờ rất hiếm có người phụ nữ nào chịu làm những điều này
Tiểu Thần không còn thấy hâm mộ chị Hạ được gả vào gia đình tốt nữa, quá tốt thì không biết là nên ngưỡng mộ hay than thở đây
Ít nhất cô cảm thấy Đình Đình rất tốt, dù không có tiền có thể như Hà Mộc An, nhưng anh biết thương cô.
Tiểu Thần thầm bĩu môi, chị Hạ đã hầu hạ người đàn ông mặt lạnh đối diện đến thế rồi, vậy mà anh ta không cho được một biểu cảm, cứ lạnh lùng như thế, còn tiếc lời nữa, một người đàn ông âm trầm như thế không phù hợp với chị Hạ một chút nào
Tiểu Thần thấy bất công thay chị Hạ
Tần Đình đã ăn xong, bỏ đũa xuống
Theo thói quen Tiểu Thần muốn nói với anh, ăn xong rồi chúng ta xuống dưới đi dạo, từ trên này nhìn xuống công viên trung tâm rất đẹp, nhưng nghĩ đến còn có một người chưa ăn xong nên cô dừng động tác lại, đối thành gọi một cốc nước
Tiểu Thần không cố ý làm vậy, cô là người hiểu lễ nghĩa, vì vậy sau khi phát hiện sai lầm mới kịp thời sửa sai
Chỉ là cô đã quen với việc người bên cạnh luôn coi cô là trung tâm, cô ăn xong rồi thì bữa cơm kết thúc, cô ngồi xuống bàn thì bữa ăn bắt đầu, hành động vừa rồi là theo thói quen
Hạ Diệu Diệu uống xong bát canh cũng gọi một cốc nước hoa quả, nói với Tiểu Thần về những việc cần chú ý khi mang bầu
Tần Đình gọi một cốc cà phê, chậm rãi uống
Hạ Diệu Diệu uống xong cốc nước hoa quả thấy Hà Mộc An vẫn đang ăn: “Ăn nhanh nhanh lên, phiên nhiên là được rồi.” Muốn ăn hết ngày luôn à
“Không vội đầu, chị cứ để anh rể từ từ..
ăn…” Tiểu Thần phát hiện đối phương không phải là người bình thường mà cô vẫn hay trò chuyện nên vội ngậm miệng lại, rồi tiếp tục vờ như không có chuyện gì mà trò chuyện về việc sinh em bé với chị Hạ: “Lúc đó chị ăn gì mà tóc Hà Bất đen như vậy?” “Cái này thì..
chị không biết, tất cả đều do sư phụ Trà và con gái bác ấy chuẩn bị, cũng không nói cho chị biết bên trong có gì, chị chỉ phụ trách việc ăn, nhưng chị nghĩ chắc là do chị uống nhiều sữa đậu phộng.” Hà Mộc An liếc nhìn cô rồi thu ánh mắt về, từ lúc cô mang thai đến lúc sinh Hà Bất, chỉ dựa vào mỗi sữa đậu phộng thôi sao? “Chị đẻ Hà Bất có dễ không, bé được bao nhiêu cân?” “Dễ mà, được ba cân ba thì phải, cân nặng tiêu chuẩn luôn, em xem đến bây giờ nó cũng không béo, đúng rồi, trẻ con khi còn bé không nên quá béo, nhất định phải khống chế khẩu phần ăn, chuyện này có liên quan đến sức khỏe sau này của bé, ngoài ra thì không sao, muốn ăn bao nhiêu cũng được, chỉ xem con có ăn được hay không thôi.”
“Hà Bất trông kháu khỉnh quá, chị chăm bé thế nào vậy?” “À, vấn đề này..
chị mới bắt đầu chăm con mấy ngày nay, trước đây đều do chú Hà và Khả Chân chăm bẵm, đến giờ cũng chủ yếu là do họ làm.
“Chị yên tâm giao con cho người dưới chăm sao?”
“Cũng được mà, cha của chú Hà là người đi theo ông của chồng chị, còn chú Hà thì theo giúp ba chồng chị, cả ba thế hệ nhà Khả Chân đều làm việc
núi Hà Quang, hơn nữa nhà Khả Chân rất thạo việc chăm trẻ con, mỗi thành viên trong gia đình họ đều được đào tạo một cách có hệ thống về những kiến thức trông trẻ, mỗi người phải từng chăm ít nhất sáu đứa trẻ mới được đưa vào làm.”
Tiểu Thần kinh ngạc nhìn chị Hạ:“Giỏi vậy cơ à..
hic..hic…” Trẻ con mà theo người khác nhiều hơn thì sẽ không thân với mẹ nữa, nhìn xem cậu bé lâu như thế mà vẫn không bám lấy chị Hạ, trong lòng chị ấy có hụt hẫng không? Con của mình, người làm mẹ sao nỡ để cho người khác nuôi
dưỡng
Tiểu Thần muốn nói, nhưng phân vân mãi lại sợ nói ra rồi lại sợ chị ấy hiểu lầm cô đang nói chị ấy không phải người mẹ tốt
Tần Đình bỏ cốc cà phê xuống, đứng lên, cung kính nói với Hà Mộc An: “Ngài Hà, chúng tôi ăn xong rồi, xin phép đi trước.”
Tần Đình kéo Tiểu Thần đi
Tiểu Thần không hiểu ra làm sao, vẫn đang nói chuyện với chị Hạ mà, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Đình Đình có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nên cô không dám hỏi tại sao, vội vàng chào hỏi xong thì chạy theo Tần Đình, loáng thoáng nghe thấy đằng sau chị Hạ đang trách Hà Mộc An không lịch sự
Tần Đình đưa Thần Thần xuống dưới, đến công viên trung tâm bên ngoài thì sắc mặt mới ôn hòa trở lại
Tiểu Thần chưa từng bị anh đối xử như vậy bao giờ: “Anh kéo em làm gì, đi nhanh thể làm gì!” Đáng ghét! Tần Đình thấy thế, đau lòng nhìn Thần Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta thở dài, nắm lấy tay cô cùng nhau đi về phía trước, cô bé ngốc này
Nhà họ Hà là người như thế nào, chỉ có người đơn giản như cô ấy mới dùng suy nghĩ của người bình thường để lấy lòng Hà phu nhân thôi, lại còn lo lắng thay cho người ta, anh chỉ xót cô ngốc ngếch ở đó mà làm trò cười cho người ta.