Hạ Diệu Diệu thấy cô ấy căng thẳng như thế, ban đ3ầu còn thấy hơi kỳ lạ, sau mới đột nhiên hiểu ra2, hóa ra người đơn thuần như Tiểu Thần cũng có l0úc nghĩ lung tung: “Em…” Tần Đình là người mở 0lời trước: “Đúng là ngài ấy đang họp, là anh ra 3ngoài trước.” Nói xong anh ta nghiêm túc nhìn Hạ Diệu Diệu, có ý muốn giải thích: “A Thần đang mang thai, tôi lo cho cô ấy nên mới đi ra trước, bọn họ bận rộn hơn tôi, vai trò của tôi trong cuộc họp này không quan trọng lắm, chị không nên nghĩ lung tung.” Hạ Diệu Diệu cười đáp: “Tôi không nghĩ lung tung, anh ấy vốn luôn bận rộn, nếu mà tôi cứ nghĩ lung tung thì khỏi cần làm những việc khác nữa, hai người tưởng tôi đang đến kiểm tra sao?” Chẳng lẽ không phải, còn mang theo cả con nhỏ nữa? “Ở nhà chán quá nên tôi đến đây dạo lòng vòng, mấy ngày gần đây tôi đều đến, không phải lần nào anh ấy cũng có thời gian ăn cơm cùng hai mẹ con chúng tôi nên cũng quen rồi, không phải ai cũng tốt số như em đâu, lúc nào cũng bám dính lấy nhau.” Câu cuối cùng đầy ý trêu chọc
Tiểu Thần xấu hổ nép người vào ông xã: “Đâu có, là tại anh ấy không làm việc tử tế, đâu có giống như ngài Hà, nếu anh ấy được bằng một nửa thì em đã không phải phát rầu.” Mày Tần Đình nhăn lại, rất không hài lòng chuyện vợ mình có chỗ chưa hài lòng về mình, muốn giải thích cho bản thân nhưng ngại Hà phu nhân đi bên cạnh nên thôi
Nhà ăn số Sáu Tập đoàn Hòa Mộc nổi tiếng là thức ăn ngon, ngang với đẳng cấp nhà hàng, trên thực tế nhà ăn nào của Hòa Mộc cũng đều rất ngon, nhưng Nhà ăn số Sáu có một điểm khác biệt hơn, đó chính là phong cảnh đẹp, từ đây có thể bao quát nửa thành phố.
Nhà ăn của Hòa Mộc không giống như nhà ăn trong trường học hay những nơi khác, nơi đây được thiết kế như nhà hàng hạng sao, không khí trang nhã, có cả đồ Tây lẫn đồ Trung, hơn nữa còn rất rẻ, những nhân viên ưu tú còn được miễn phí dùng bữa một nửa tháng
Trong khi Tiểu Thần còn đang cảm thán sự xa hoa của nhà tư bản thì nhân viên phục vụ đã đẩy một chiếc ghế trẻ em đến, chiếc ghế còn to hơn cả bàn ăn của họ, giống một chiếc giường sơ sinh, tất cả những thứ dành cho trẻ sơ sinh như đồ chơi, đồ ăn, đồ gặm nướu, đồ phát nhạc..
cái nào cũng có đủ, nếu mà em bé khoảng năm tuổi còn có thêm màn hình chiếu phim hoạt hình, nhằm đem đến sự yên tâm và tạo môi trường thoải mái cho các thực khách
Trong tương lại không xa, nơi đây sẽ dần hoàn thiện để trở thành khách sạn của Hòa Mộc
Một trong những nguyên nhân mà Hạ Diệu Diệu không thích đến Hòa Mộc đó là vì mỗi khi đến đây tất cả mọi người đều như đang nhắc nhở cô, chồng của cô là ai
Nhưng mà bây giờ vì con cái nên cô cũng không để ý nữa, rảnh rỗi thì lại bề Hà Bất đến đây
“Ăn hả, vẫn còn chưa cảm ơn món quà của chị Hạ.” “Đã nói rồi…”
Cửa phòng họp được mở ra, trợ lý đang chờ ở ngoài lập tức đứng lên
Hà Mộc An bước ra cùng với sự tháp tùng của thư ký Thi
Lam Kiến Dũng đi sát theo sau
Trợ lý nhỏ vội bước đến: “Ngài Hà, hai mươi phút trước phu nhân ở bên dưới có gọi đến nói nếu như ngài không có thời gian thì không cần phải liên lạc với phu nhân
Mười phút trước, Hoàng tổng có gọi đến báo máy bay thế hệ mới trong khi bay thử nghiệm phía cánh trái bị rung lắc, năm phút trước bộ phận sinh hóa gọi đến báo kháng sinh thế hệ thứ tư đã bước vào giai đoạn…” Hà Mộc An dừng bước nhìn Lam Kiến Dũng đang theo sau: “Ông còn có việc gì không?” Lam Kiến Dũng cân nhắc, hình như cũng không có chuyện gì, không đúng, có chuyện, ông muốn giải thích một chút về việc Tần Đình bỏ ra giữa chừng, nhưng nghĩ cẩn thận hình như cũng không cần thiết phải giải thích, có lẽ ngài ấy cũng không để ý có người bỏ ra ngoài, muốn đi thì hay ở thì tùy, ông chủ không cần cầu xin người ta tôn trọng.
Nếu như vậy, hành động giải thích của ông sẽ trở nên thừa thãi, có thời gian thì đọc kỹ đề án để còn giúp ngài Hà quản lý còn hơn, chuyện này quan trọng hơn tất cả
Vậy nên Lam Kiến Dũng chào rồi rời đi
Hà Mộc An quay sang Thi Thực: “Lịch trình tiếp theo là gì?” Thi Thực không cần xem thời gian biểu đáp luôn: “Tiếp theo là thời gian nghỉ trưa một tiếng của ngài.” “Tôi biết rồi, cậu làm việc đi.” “Vâng, thưa ngài.” Hà Mộc An đóng cửa phòng làm việc lại, đứng ngay đó gọi điện cho Diệu Diệu
Hạ Diệu Diệu nghe máy rất nhanh: “Anh họp xong rồi.” “Đang ở đâu?” “Em sắp ăn xong rồi.” Cô nhìn số ít thức ăn còn sót lại trong đĩa: “Anh không cần xuống nữa, như vậy khá phiền phức, lát nữa em đưa con ra ngoài chơi một lúc rồi về luôn.” Hạ Diệu Diệu thật lòng nghĩ như vậy, hôm nào mà chả gặp, không cần phải lúc nào cũng bên cạnh, người nhà với nhau không cần câu nệ
“Đang hỏi em ở đâu.” “Nhà ăn số Sáu.” Muốn đến thì đến vậy: “Anh muốn ăn gì, để em gọi trước cho anh.” “Em ăn gì thì gọi cho anh một phần như thế là được, anh đến ngay.” Hà Mộc An tắt máy, mở cửa rồi đi thẳng đến Nhà ăn số Sáu.
Hạ Diệu Diệu nhanh nhảu giới thiệu: “Anh Tần và vợ của anh ấy Tiểu Thần, quen chứ, từng gặp nhau rồi mà.” Hà Mộc An xoa cái đầu đang lắc lư của Hà Bất, ngẩng đầu nhìn đôi vợ chồng trước mặt, gật đầu với họ coi như chào hỏi.
Tần Đình đột nhiên có một cảm giác khác lạ, anh ta cố gắng kìm nó xuống, cái gì cũng không quan trọng bằng Tiểu Thần, nếu mà hợp tác không thành thì thôi
Tiểu Thần nhìn Hà Mộc An rồi lại cúi đầu xuống, ngài Hà nghiêm nghị quá, hình như không phải là người biết đùa
Tiểu Thần quen nhìn khuôn mặt tươi cười rồi, đột nhiên gặp phải một người nghiêm túc như thế, chào hỏi mà cũng không cười lấy một cái nên vô thức muốn tránh đi ánh mắt đáng sợ đó
Tần Đình bảo bọc A Thần, che đi uy nghiêm của người bề trên: “Chào ngài Hà.” Hà Mộc An làm như vừa nhìn kỹ người đối diện, bỏ bàn tay đang xoa đầu con trai ra, vì Tần Đình đã chào hỏi nên anh cũng miễn cưỡng đáp lại bằng một tiếng “Ừ.” A Thần không ngốc, một tiếng “Ừ” lạnh lẽo đến cùng cực như vậy, cô lập tức thu lại sự cởi mở, ngoan ngoãn giống như cô học trò nhỏ
Hạ Diệu Diệu thấy tình huống như thế thì vội giục Hà Mộc An: “Qua đây ăn đi, thức ăn đã đưa lên rồi.”