*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Khánh Nhi ngượng ngùng vuốt sợi tóc bên tai, cực kì phong tình, vẻ mặt đầy sự áy náy, nhưng ngoài Hạ Vũ, cô không nghĩ ra ai có thể giúp được mình: “Chỉ sợ sẽ làm khó cậu...”
Vẻ mặt của Hạ Vũ nghiêm túc hơn, chị Phó nhìn thì đang tươi cười, nhưng lại lộ ra sự chua chát, thậm chí có mấy phần cam chịu số phận, trong lòng cậu không phải không có chút rung động nào
Từ ngày đầu tiên cậu đến công ty quen được chị ấy, những gì chị ấy giúp cậu, cậu đều biết: “Chị nói đi ạ.” Phó Khánh Nhi thật sự ngại, nhưng: “Tháng trước lúc bay chuyến bay quốc tế chị có quen một người đàn ông, gần đây người đó mời chị đi uống nước3mấy lần, chị không đi, người đó có chút không vui...” Làm cái ngành này của bọn họ chính là như vậy, sẽ không ai nghĩ rằng bạn không phải, chỉ cảm thấy giá họ đưa ra chưa đủ cao.
Phó Khánh Nhi không hề có ý đó, đồng phục của tiếp viên hàng không đều lộ như vậy, cho dù người bên cạnh là ai, đây cũng chỉ là công việc của cô ấy
Cô ấy không phải chưa từng bị đeo bám, nhưng đều là người lớn không ăn được sẽ không đến mức như vậy, nhưng người này thì hay rồi, thậm chí nhúng tay vào công việc của bố mẹ cô, quả thật là..
Phó Khánh Nhi cũng không biết bây giờ có người thành công nào còn dùng cách hạ đẳng như vậy không,1trước không nói anh ta không hợp khẩu vị của cô, chỉ với cái hành động này đã khiến cô cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi rồi.
Tìm Hạ Vũ thật ra cũng không sáng suốt, nhưng cô không còn cách nào khác
Người đàn ông kia nhiều lần cho người đến đón cô, càng ngày càng thể hiện bối cảnh khó mà động vào của mình, gần đây lái xe vừa nhìn là biết con nhà võ
Cô không còn cách nào khác nên mới đến nhờ Hạ Vũ, nụ cười cực kì chua chát: “Chị sẽ không nói, nếu như em cảm thấy khó xử thì thôi đi.” Như vậy quá giả tạo, cô đã mở lời rồi, dựa vào giao tình giữa cô và Hạ Vũ, Hạ Vũ cho dù có thấy khó xử3cũng sẽ giúp cô, cô không cần thiết phải thể hiện mình rất thanh cao.
Hạ Vũ hiểu, nhìn chị lấy một điếu thuốc ra để hút, chị Phó dù đứng trong làn khói thuốc vẫn xinh đẹp, trong lòng cậu không biết là suy nghĩ gì
Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày cậu giúp được chị ấy, hoặc là nói chưa từng cảm thấy cậu có thể giúp đỡ ai hoặc rải đường cho ai
Cậu lo lắng cho chị Phó, cũng cảm thấy hoảng hốt khi bản thân đột nhiên nhận được lời cầu cứu: “Em...”
Phó Khánh Nhi nhả khói thuốc, không hề vòng vo: “Chị gái cậu, với thân phận hiện giờ của cậu, có lẽ có thể nhờ ngài Hà giúp đỡ tôi chào hỏi một tiếng với bên Tập đoàn Giang Khách.” Phó3Khánh Nhi vứt thuốc vào trong chiếc gạt tàn sạch sẽ, cậu không hút thuốc, không phải không biết, mà là không muốn lãng phí tiền vào đó.
“Được.”
Phó Khánh Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn về phía cậu, không ngờ cậu lại đồng ý dứt khoát như vậy, cô còn cho rằng..
cho rằng cái gì? Cho rằng cậu sẽ không giúp cô, cậu không muốn liên quan đến thể lực của ngài Hà, nhưng nếu bạn bè đã mở miệng, cậu sẽ vứt bỏ nguyên tắc
Phó Khánh Nhi nhất thời không nói rõ được tâm trạng của mình, cô chỉ cười, bởi vì để cậu trả nợ nhân tình rồi, sau này chỉ sợ không có cơ hội thu phục cậu nữa, đáng tiếc...
Phó Khánh Nhi đột nhiên mất hết tinh thần, nếu như nói9cô không hề có ý gì với cậu trai dễ khống chế, có chút mơ hồ, lại dễ thỏa mãn này, vậy chỉ là lừa người mà thôi, cô còn định giúp đỡ cậu nhiều hơn, bởi vì bản thân có kinh tế, cậu cũng không phải người có nhiều tiền để nói chuyện yêu đương, sau này bên nhau lâu rồi, tìm cơ hội “câu” cậu
Cho dù cậu không thích mình, cũng nhất định sẽ chịu trách nhiệm, sau đó sống một đời yên ổn, mặc dù không giàu có nhưng lại ấm áp
Không ngờ cô lại mắc nợ nhân tình của cậu, Phó Khánh Nhi nghĩ cho dù không cần phần nhân tình này, cô và cậu cũng không thể nào, cái khoảnh khắc cậu gọi một tiếng anh mà ngài Hà dừng bước kia, đã không còn đơn giản như cô nghĩ nữa rồi
Phó Khánh Nhi trịnh trọng vỗ vai cậu: “Cảm ơn.” Sau này vẫn là bạn bè, chỉ là bạn bè...
Vì sao cô lại cảm thấy không cam tâm như vậy chứ, rõ ràng tình cảm còn chưa bắt đầu
Haizz, chắc là vì phải nhường cậu em này khiến cô cảm thấy không nỡ.
Phó Khánh Nhi cười như hoa nở, nhện tinh tái thế nhưng lại không cầu được Đường Tăng: “Chị đi trước đây, đợi tin tức tốt của em.”
“Vâng.”
Phó Khánh Nhi ra khỏi tổng bộ sân bay, nhìn ánh mặt trời chói chang, lên xe taxi, lặng người nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng nhìn về phía trước, cảm thấy năm ba mươi ba tuổi này nên tìm một người đàn ông thích hợp để lấy thôi.
Ở một chỗ khác, Hạ Vũ cực kì do dự, cậu chưa từng chủ động liên hệ với Hà An, lại còn vào tình huống có việc cần nhớ, nhớ đến lời câu nói với anh khoảng thời gian trước, cảm thấy bản thân không có mặt mũi gọi cuộc điện thoại này, nhưng mà chị Phó...
Hạ Vũ có chút lo sợ, nếu như không gọi, nhìn chị Phó bị đám người kia làm phiền..
cậu không làm được
Hạ Vũ lấy hết dũng khí, không phải chỉ là mặt mũi thôi sao, chị Phó không còn con đường nào để đi, tìm đến cậu là vì tin tưởng cậu
Nếu như cậu bỏ qua cái gọi là tự tôn kia, hoặc chỉ cần khắc chế được sự tự ti là có thể làm được, vì sao không nỗ lực vì bạn bè chứ.
Hạ Vũ cầm điện thoại trên bàn lên gọi cho chị Hai trước.
Hạ Diệu Diệu lau mồ hôi trên trán, lấy tai nghe xuống: “..
Như vậy à, được đó..
Trạm Vân không được, anh ấy thì được..
Nhớ cảm ơn người ta, nhưng mà chỉ sợ em gọi không tìm được anh ấy, anh ấy có hai số, chị gọi là được...” “Không cần, em gọi, em gọi.” Giọng nói của Hạ Vũ bất giác nhỏ lại, cậu cảm thấy bản thân giống như Hạ Tiểu Ngư, lại gây phiền phức cho chị Hai, nhưng cho dù là phiền phức cậu cũng muốn tự mình làm: “Không gọi được, em sẽ đến tìm...”
“Ừm.” Hạ Diệu Diệu tắt máy, làm một cái dấu tay về phía sau..
ánh sáng chiếu qua đó, máy ba chuẩn bị
Cô phải không ngừng bận rộn, không ngừng làm việc, cái nóng nực của mùa Hè vượt qua sự mệt mỏi của thân thể mới khiến cô không nghĩ nữa, cũng không hối hận nữa.
Hạ Vũ không ngờ Hà An lại nghe điện thoại, lại còn đồng ý một cách sảng khoái như vậy
Anh chẳng hỏi một câu nào, chỉ nghe câu nói tên người đàn ông kia, nói với cậu sẽ xử lý tốt, bảo bạn cậu yên tâm
Hạ Vũ cầm điện thoại, vẻ mặt bối rối, anh..
Hà Mộc An dường như biết cậu nghĩ gì, động viên nói: “Có thời gian mời em ăn cơm.” “Không, em mời anh, em mời anh..
ăn cơm...” Cậu có thể mời anh ăn gì chứ.
Hà Mộc An tắt điện thoại.
Hạ Vũ một mình ngồi rất lâu mới đứng dậy, khí chất trên người đều thay đổi, tỏa ra sự kiên định từ trong ra ngoài.
Cô dọn về phòng kí túc xá ở rồi? Hà Mộc An nghe được tin, ngón tay không khống chế được run rẩy, người đứng dậy đi lại để thể hiện tâm trạng kích động lúc này, nhưng anh khống chế được rồi, trong lòng vẫn không nhịn được nghĩ: Chia tay chưa? Rốt cuộc chia tay rồi đúng không? Cái gì mà tình yêu đích thực, cái gì mà ở bên nhau
Cao Trạm Vân chẳng qua đối với Diệu Diệu cũng chỉ vậy thôi, Diệu Diệu sớm nên nhìn ra cách làm người của anh ta.
Hà Mộc hai tay không nhịn được nắm hai tay lại rồi lại buông ra, lại nằm vào rồi buông ra, trong lòng vui vẻ, dọn về kí túc xá rồi? Ha ha, rốt cuộc cũng dọn về kí túc xá rồi
Trái tim Hà Mộc An lập tức cảm thấy yên bình, dọn về là được rồi, cả ngày cùng loại người như vậy thì ra thể thống gì chứ.
Hà Mộc An có tâm trạng tốt, không nhịn được dặn dò thư kí: “Chuyện bệnh viện trước...”
Thư kí Trần đột nhiên đi vào, hớt hải chạy vào nói: “Thưa ngài, Cao Trạm Vân đi đón cô Hạ tan làm rồi.”
Lời nói đến bên miệng của Hà Mộc An đột nhiên dừng lại, gần như có thể nói là mơ hồ nhìn tiểu Trần: Ý gì? Thư kí Trần cảm thấy có thể là gì chứ, chính là cái tên họ Cao kia đi đón bạn gái tan làm, vẻ mặt của ngài là gì chứ? Không phải rất bình thường sao? Ý anh ta khi qua báo cáo chính là, cái tên họ Cao kia vậy mà bỏ lại bệnh nhân, đúng giờ tan làm, quả thật là coi thường tính mạng người bệnh, đồ giả tạo, không xứng đáng làm ba cô chủ nhỏ
Ngài Hà hoàn toàn có thể dựa vào điểm này, công kích tên họ Cao kia đạo đức bại hoại, sau đó đưa cô chủ nhỏ về bên cạnh mình.
Vẻ mặt thất thổ của Hà Mộc An lập tức được anh thu lại, cô chỉ là dọn về kí túc, sao anh lại nghĩ bọn họ chia tay được chứ, anh đang nghĩ gì vậy, đây vốn là do IQ của anh tăng đến cảnh giới bất hợp lý, vậy mà lại suy đoán như vậy, chỉ có thể nói là ý niệm quá sâu, tự mình ảo tưởng.
“Thưa ngài..
ngài...”
Hà Mộc An đã chỉnh đốn lại bản thân, lại trở thành một người anh minh sắc bén: “Ừm.” Đến lúc tan làm rồi còn không để anh tan làm, việc như vậy cũng đáng để báo cáo sao? Thật sự chỉ vì công việc bận rộn nên quay về kí túc sao? Nhưng nếu như không phải thì sao, sao Cao Trạm Vân lại đi đón cô tan làm chứ?
Sắc mặt của Hà Mộc An lập tức âm trầm hơn mấy phần, anh nói với thư kí Đào vẫn đang đứng bên cạnh đợi phân phó: “Gọi Hạ Vũ, hỏi cậu ta có thời gian không, tôi mời cậu ta ăn cơm.”
Thư kí Trần là loại người nào, lập tức bồi thêm nói: “Tên họ Cao kia và cổ Hạ ăn ở Thiên Thành, cô chủ nhỏ gọi điện nói muốn đi cùng, cô Hạ không đồng ý.” Có ba dượng sẽ có mẹ kể, ngài phải nghĩ kĩ đó, chỉ có con mới là của mình, mới đáng tin cậy, phụ nữ chính là ai giá trị cao hơn, ai đưa lợi ích nhiều hơn, ai khiến cô cảm thấy ấm áp hơn thì theo người đó chạy, căn bản không phân biệt tốt xấu.
Nếu như không còn sự ràng buộc còn dư lại về mặt tư tưởng, thì tỷ lệ ly hôn thời nay ít nhất sẽ là năm mươi phần trăm.