*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như Thượng Thượng có thể hòa hợp với vợ anh là tốt nhất, nếu không được cũng chẳng sao, Thượng Thượng sẽ sống với cô.
Cao Trạm Vân nhìn cô, rất muốn đi qua vỗ vai cô, Diệu Diệu của anh, ngang bướng, không có ưu điểm gì lớn, nhưng được cái không nhìn những thứ đã mất, chỉ cần những thứ có thể nắm trong lòng bàn tay
Tình yêu của Hà Mộc An có thể có hoặc không, nếu như thích, cuối cùng cũng chưa chắc đã chấp nhận
Hà Mộc An có thể làm gì cô, cô vẫn có thể sống theo ý mình; Hà Mộc An nếu như không thích cô, thì đã làm sao, cô vẫn là cô, tự mình sống cuộc sống của3mình, từng trải qua thời gian không có gì cả, từng yêu hai lần, trong cuộc sống sau này, có tình yêu cũng được không có cũng được, cũng không phải tương lai không thể có.
Vì vậy sau khi chia tay anh, cô sẽ không còn bất cứ thứ gì phải bận tâm nữa, chỉ là càng có nhiều sự lựa chọn hơn so với lúc còn yêu anh mà thôi, cô sẽ càng đáng giá hơn
Cao Trạm Vân cười chua chát lại vui mừng, chua chát vì bản thân trở thành quá khứ, mà cũng chỉ có thể trở thành quá khứ, giống như Hà Mộc An sau khi bình tĩnh lại cố gắng không nhớ đến, cười vui mừng vì hai người sau này vẫn1có thể sống tốt, gặp lại vẫn là bạn bè.
Cao Trạm Vân nhìn cô, không tự giác muốn thu hồi lại lời nói để cô đi, vứt bỏ tất cả thử một lần
Vì sao không thử, kết hôn, sinh con, với tính cách của Diệu Diệu, anh hoàn toàn có thể thử một lần.
Nhưng không được, anh từng đồng ý với Thượng Thượng, nghĩ đến lời nói của Thượng Thượng, nghĩ đến lời hứa với Thượng Thượng, nghĩ đến sau này có phải nuôi hai đứa trẻ không cùng ba
Cao Trạm Vẫn cười với cô, tim bị đục một lỗ vẫn sống được
Thân thể trải qua tháng năm mài giũa sẽ có thể chịu đựng được càng nhiều đau khổ hơn, hơn nữa có thể giấu đi3tất cả cảm xúc, cố làm như bình thường mà nhắc nhở: “Cẩn thận Lâu tiểu thư trách em sinh con gái trưởng.” Nếu như em không đồng ý đến với Hà Mộc An thì rất có thể sẽ như vậy.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy Trạm Vân cũng có lúc đáng tin: “Cô ta có thể sinh con trai trưởng.” “Phải, phải, con trai trưởng...”
Hai người nhìn nhau cười một cái, vì cách dùng từ hoang đường, cũng vì trách nhiệm gia tộc mà người khác phải gánh vác
Cao Trạm Vân ngồi một mình trong phòng sách nghĩ, nếu như ngay từ lúc đầu anh không rời khỏi nhà họ Cao kiên quyết với lựa chọn của bản thân mình, nếu như từ lúc học lớp mười3anh đã đứng trên đài do nhà họ Cạo dựng lên, trở thành người lãnh đạo đời này của nhà họ Cao, liệu có phải có thể đấu lại với thể lực của Hà Mộc An hay không.
Nhưng chớp mắt một cái suy nghĩ này liền biến mất, chí của anh không ở đây, anh là con trai của con trai nhỏ nhất nhà họ Cao, cuộc đời không có khuôn mẫu để tự do lựa chọn, anh chọn cuộc sống ngày hôm nay, thì phải chấp nhận với lựa chọn của mình, không trách được.
Nghe nói Hà Mộc An lúc còn bé cũng từng phải trả giá, con trai độc nhất của hai nhà, sự khốc liệt không thể tránh được, lần duy nhất nghỉ ngơi9chính là sau khi anh thành danh tự thưởng cho mình một kì nghỉ.
Nếu như Diệu Diệu không gả cho anh, anh cũng không lấy vợ, vậy sau này chỉ có một đứa con gái là Thượng Thượng, Cao Trạm Vận gần như có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này của Hạ Linh, nước sôi lửa bỏng, sau khi trưởng thành cũng có thể hô phong hoán vũ, tùy ý làm càn, có thể nắm chặt những thứ mình thích trong tay, như vậy cũng không tồi, những thứ có được đều phải bỏ ra một cái giá bằng giá trị của nó.
Khói thuốc càng ngày càng nồng khi anh không ngừng suy nghĩ, nồng nặc giống như cát vàng trên sa mạc, làm tê liệt hết những nỗi bị thương.
Tiếng nước lách tách không ngừng, Hạ Diệu Diệu nằm nhoài trên bàn bếp mặc nước mắt rơi xuống, tình yêu mà cô khắc cốt ghi tâm, cô đã không thể làm được như lúc còn trẻ mặc kệ tất cả để yêu hoặc vãn hồi.
Ngày hôm sau, hai người ăn sáng xong, Cao Trạm Vân tự mình đưa Hạ Diệu Diệu về kí túc xá, ba phòng ngủ một phòng khách, mang quần áo vào là ở được.
“Có việc gì gọi điện cho anh, mau chóng gọi, anh đã xin gia nhập đoàn cứu trợ quốc tế, không gọi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Hạ Diệu Diệu không hề kinh ngạc, bọn họ từng nói vô số lần về lý tưởng của mình, trước đây anh cũng từng suýt chút nữa rời đi
Cho dù là bây giờ anh và những người bạn cũng chưa từng gián đoạn liên hệ, thường xuyên thông qua gọi video thảo luận về bệnh án đến đêm khuya: “Được, gọi đến khi anh cảm thấy phiền phức mà tắt máy mới thôi...”
Cao Trạm Vân nghe vậy không nhịn được mà vươn tay ôm lấy cô, ghé sát tai cô nói: “Có việc gì gọi điện cho anh, sổ cá nhân anh sẽ mở máy 24/24, còn có...” Cao Trạm Vẫn dùng một lúc: “Trước khi anh đi, đừng nói cho ai biết chúng ta đã chia tay...”
Hạ Diệu Diệu cũng không phải ngu ngốc: “Anh thật sự cảm thấy anh ta yêu em..
Có phải anh nghĩ nhiều rồi không...”
“Đừng nhắc đến anh ta.” Hai người ôm nhau một lúc...
Vương Tịnh Kỳ cuối cùng vẫn giành được cơ hội hợp tác với OSISI, lại một lần nữa khẳng định chính mình
Cho dù chút chuyện nam nữ kia có ảnh hưởng đến tiến độ và kế hoạch của cô ta, nhưng người đã gần bốn mươi như cô ta giải quyết công việc đã không còn như đám thanh niên trước tiên suy nghĩ đến tình cảm, dùng tình cảm để đo lường công việc nữa rồi, mất mặt thì đã làm sao, cũng không còn ở cái tuổi mà mặt mũi là nhất nữa rồi.
Hạ thái độ xuống, thái độ tốt một chút, bỏ ra thời gian gấp đôi, sau khi nhường lợi nhuận ở nhiều chỗ, cô ta cuối cùng cũng được kế hoạch hợp tác với Đá quý Thiên Thành thực lực hùng hậu, không lựa chọn hợp tác với các công ty nhỏ thực lực yếu kém khác, đây là mục tiêu của cô ta, là công ty mà sau khi cô ta xem qua tất cả các loại kế hoạch xong mới lựa chọn, cho dù cô ta là phu nhân của Tổng Giám đốc Tập đoàn Hòa Mộc cũng như vậy, phu nhân suy cho cùng cũng không phải Tổng Giám đốc.
Vương Tịnh Kỳ ngày hôm nay vẫn còn là một người thành công sau khi về nước, là một quyển sách giáo khoa, là một cố vấn đá quý danh tiếng, là nhân sĩ chuyên nghiệp giá trị gấp trăm lần, thậm chí bởi vì cô ta từng giao tiếp với cô chủ nhỏ của nhà họ Hà, lại càng khiến cho sức thu hút được tăng thêm.
Ôn hòa và tươi cười cùng tồn tại, khiêm tốn và năng lực cùng đồng hành, cũng thể hiện được trí tuệ và sự sắc bén của phụ nữ thành công ở độ tuổi của cô ta
Hạ Diệu Diệu không có ân oán với cô ta, người ta có tốt hay không, không đố kị cũng không quan tâm, đừng nói đến quan hệ hiện nay với Trạm Vân, cho dù là có, còn không cho phép bạn gái cũ của người ta năng lực tốt hơn cô sao? Cô bây giờ không phải làm từ cấp thấp nhất, mà là mỗi một vị trí đều tiếp xúc một chút, không thể đến lúc đó chỉ biết ăn cơm, không biết nó trồng ra thế nào, không cần tinh thông tất cả các giai đoạn, chỉ cần biết là được
Bởi vì một vị trí mới là một thách thức mới, Hạ Diệu Diệu rất bận, bận đến mức bù đầu
“Chị, lương tháng này của em là hơn trăm vạn, chị có quản không?” Hạ Vũ cũng không biết phải nói gì nữa, ánh mắt kế toán nhìn cậu bắn đầy ánh sáng, bên trên muốn thăng chức cho cậu, năng lực của cậu thế nào, làm tổng giám đốc cái gì chứ.
Hạ Diệu Diệu đưa bản thảo cho trợ lý mang đến phòng làm việc của người chế tác, vừa đi về phía lều quay phim vừa nói chuyện: “Cho em thì cầm lấy, lại còn chế tiền à, còn về việc thay đổi chức vụ, em thích thì thay, không thích thì bọn họ dám cưỡng ép em à.”
“Chị, em sao có thể...”
“Sao lại không thể nói với người muốn thay đổi vị trí cho em: Ông đây không chuyển, nếu anh nhất định phải chuyển cho ông đây, ông đây sẽ chuyển vị trí của anh
Công việc sau này của em không cho phép bất kì ai nhúng tay vào, em muốn làm vị trí nào thì làm vị trí đó, mục đích của chúng ta là Tổng Giám đốc của Hoa Hàng không phải tổng giám đốc *** ** gì cả
Phải hướng mắt nhìn ra xa một chút, phải dùng tốt đặc quyền của mình, chẳng lẽ em không điều chuyển thì người khác sẽ không bàn tán cái thân phận cậu Thương Thượng của em nữa sao? Người khác sẽ không cho rằng em sử dụng đặc quyền nữa à? Nếu kết quả đã như vậy, vì sao không dùng triệt để một chút, đừng quên sau này Thượng Thượng có lẽ sẽ phải dựa vào em, em bây giờ cứ như vậy sao được.” Đây chính là thời đại ủng hộ, thân là cậu vẫn nên có thực quyền để sau này giúp cháu gái tranh đoạt, nhìn cô đây này, mục tiêu bây giờ của cô chính là Tổng Giám đốc của Mẫn Hàng, nhìn xa trông rộng.
Hạ Vũ cảm thấy chị Hai nói cũng có lý, sau đó lập tức vứt bỏ cách nghĩ này, tư tưởng trước đây khiến cậu không thích nhận những thứ bất nghĩa, cũng không tin trên trời sẽ rơi xuống miếng bánh ngon, chẳng may sau này...”Chị.” “Được rồi, chẳng có chuyện gì, em thích thể nào thì thể đó, tiền cứ cầm lấy, chị còn cầm bảy mươi triệu đây, chút đó của em đã là gì.”
“Cái gì, chị..
chị..
chị...” Hạ Vũ nói nửa ngày cũng không nói ra được câu gì, hoàn toàn bộ số tiền đó làm cho hoa mắt chóng mặt
Chị gái cậu thật sự..
thật sự..
“Tổ trưởng Hạ, tài liệu anh cần đã mang đến, tổ trưởng Hạ..
nghe nói ngày mai anh muốn đi thị sát, em..
em định hỏi em có thể lái xe cho anh không...”
Hạ Vũ nhìn cậu ta một cái, cuối cùng gật đầu
Người đến lập tức cười, cực kì biết ơn rời đi
Hạ Vũ thở dài, chưa uống xong ngụm trà đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp phản chiếu trong kính, lập tức quay đầu: “Chị Phó?” Phó Khánh Nhi cười như gió xuân, đẹp đến mức khó mà diễn tả, uyển chuyển đi đến: “Muốn nhờ cậu giúp một việc, không biết có được không?” “Em sao?” Hạ Vũ lập tức điều chỉnh lại tâm trạng: “Chị nói đi.”