Tiệc từ thiện Hagrid tổ chức ở tầng cao nhất của trung tâm Minh Châu, những người tham dự đều có thư mời hoặc thẻ công tác của Hagrid.
8 giờ tối bắt đầu, tôi hỏi trợ lí của Phó Dư Dã có thể không đi không, vì tôi không thể để Tiểu Sư ở nhà một mình, cũng không thể mang bé theo.
Nữ trợ lý nói không bắt buộc, có thể không đi. Nhưng cô ấy vẫn khuyên tôi nên đi một chút, vì ở đây có rất nhiều người trong giới kinh doanh và giải trí, không những có cấp trên công ty mình, còn có đối tác tương lai, có thể phát triển nhân mạch.
Cô ấy nói thật uyển chuyển, tôi cảm ơn ý tốt của cô ấy, giải thích ngày đó thật sự có việc, không thể tham gia.
Trợ lý gật gật đầu, không quan tâm nữa.
Vì chuyện tiệc tối, công ty tan ca sớm hơn một giờ so với bình thường, vậy là có thể đi đón Tiểu Sư sớm hơn một tiếng. Nhà trẻ 4 giờ tan học, nhưng vì để ý thời gian phụ huynh tan ca mà tổ chức thêm hoạt động ngoại khóa sau giờ học, có thể cho các bạn nhỏ ở lại nhà trẻ ngốc tới 6 giờ.
Tôi dọn đồ xong, chuẩn bị xuống lầu lại gặp trợ lí của Phó Dư Dã ở hành lang, cô ấy ôm một folder chờ thang máy, nhìn có vẻ rất sốt ruột.
Đột nhiên nhìn thấy tôi, cô ấy vội vàng tiến tới, hỏi tôi có thể đưa cô tới khách sạn không.
Tiếp xúc mấy ngày nay, tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy có biểu tình kinh hoàng thất thố như vậy. Tôi lập tức đồng ý.
Trong thang máy, cô ấy xem thời gian lại hít sâu.
Tôi hỏi: ”Rất gấp sao?”
Cô ấy nhìn tôi, trả lời: ”Một phần hợp đồng, rất gấp.”
Có vẻ cô ấy cũng không muốn nói nhiều, lúc tôi lái xe từ bãi đỗ xe ra, cô ấy ngồi vào ghế phó lái đã trở lại bộ dáng nghiêm cẩn ngày thường. Tôi thật sự khâm phục năng lực hồi phục của cô ấy, vậy mà còn có lực chú ý đến món đồ chơi bằng lông nhung treo trên xe của tôi.
Cô ấy thuần thục nói ra tên món đồ chơi kia, rồi nói cháu gái mình cũng rất thích, mỗi lần đi công tác cô đều mang lạc đà Alpaca về cho cháu mình.
Trong lúc ấy tôi buộc miệng nói: ”Con trai tôi cũng rất thích.”
Nữ trợ lí kinh ngạc, nói: ”Thật không ngờ anh lại kết hôn sớm như vậy.”
Tôi hàm hồ đáp lại, lại nghe cô ấy nói: ”Anh nhất định là một người ba tốt.”
Giọng nói của cô thực bình đạm, nếu không chú ý sẽ cảm thấy đó là lời nói vô tâm có lệ. Nhưng tôi cũng không quan tâm sở thích riêng tư của người khác.
May mắn mấy giao lộ đều là đèn xanh, tôi đưa cô ấy đến khách sạn rất nhanh, trước khi xuống xe cô gọi điện thoại, nói mình đã tới rồi. Sau đó tháo dây an toàn, nói cảm ơn với tôi rồi chạy thật nhanh vào khách sạn, tôi nhìn cô đeo giày cao gót 9 cm chạy nhanh như gió, rồi quay đầu xe tới nhà trẻ.
Về tới giao lộ thứ nhất thì gặp đèn đỏ, trong lúc chờ đèn đỏ, tôi đột nhiên nhìn thấy một cái bọc đen nhỏ trên ghế lái phụ, chắc chắn là của trợ lí để quên. Tôi quay đầu xe, lấy tai nghe Bluetooth gọi điện cho trợ lí.
Điện thoại vang lên một tiếng đã bị từ chối. Có lẽ là đang nói chuyện. Nhìn cô ấy đưa văn kiện gấp như vậy liền biết là nhân vật rất quan trọng.
Tôi lại đến trước cửa khách sạn, nhắn tin cho cô nói có một bọc đen nhỏ ở trên xe tôi, tôi sẽ để nó ở quầy lễ tân.
Quầy lễ tân đồng ý, muốn tôi để lại số căn cước và số điện thoại để nhận thông báo, tôi điền thông tin xong, nhìn di động vẫn chưa có trả lời.
Đến nhà trẻ đón Tiểu Sư, bé muốn ăn thanh long, nhưng tiệm trái cây cạnh nhà không có đồ tươi mới, nên ăn xong cơm chiều tôi dẫn bé đến trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố mua, tiện mua luôn quần áo mùa đông cho bé.
Lúc Tiểu Sư còn nhỏ, bé không thích thử quần áo, bé cảm thấy phiền, tôi lúc đó cũng bị bé ồn ào đến phiền lòng, cho nên thường chỉ so quần áo đã mua, vậy nên quần áo thường sẽ rộng, hoặc mặc vào không thoải mái, lớn hơn một chút, bé nghe hiểu được những lời người khác khen bé, dần có thiện cảm với chuyện mua quần áo, bởi vì mỗi lần tôi dẫn bé đi mua quần áo, nhân viên hoặc là khách của tiệm sẽ khen bé lớn lên thật đẹp.
Bé đối với chuyện mình lớn lên đẹp luôn luôn tin tưởng, không có một chút nghi ngờ.
Hôm nay tâm trạng bé cũng rất tốt, tự mình chủ động đội mũ lên rồi hỏi tôi: ”Baba, con đẹp không?” Bé cố ý kéo mũ che khuất mắt mới hỏi tôi.
Tôi kéo mũ len lên, làm bộ thật ngạc nhiên hỏi: ”Mắt của con đâu rồi?”
Bé cho rằng tôi thật sự không thấy, lại kéo mũ xuống, nói: ”Con giấu đi rồi.”
Sau khi tự tháo mũ xuống, tĩnh điện làm tóc bé dựng hết lên. Bé cũng không biết, ngơ ngác nhìn tôi, tôi kéo bé đến trước gương: ”Mau nhìn tóc con đi Đặng tiểu cuốn.”
Bé nhìn hồi lâu, sau đó đến gần gương, hôn chính mình trong gương một cái, nói: ”Con quá đẹp trai.”
Khách mua quần áo bên cạnh đều bị bé chọc cười.
Tôi vuốt tóc bé xuống, nói: ”Con thật là tự tin.”
Tôi đưa bé xuống hầm lầu một mua một miếng bánh kem nhỏ, người quá đông, tôi sợ bé bị đụng ngã, muốn bế bé lên nhưng bé lại muốn tự đi.
Tôi nói người quá đông, rất khó đi.
Bé lại nghiêm túc nói: ”Baba, con nắm tay ba sẽ không bị ngã.”
Bé vậy mà còn lo lắng cho tôi, sợ tôi bị người khác đụng.
Giây phút ấy cảm giác của tôi không phải ấm áp, mà là chua xót, mỗi lần đi ra ngoài đều nhìn thấy rất nhiều phụ huynh mang con theo, những đứa bé đó có thể một bên nắm tay mẹ, một bên nắm tay ba, hoặc còn có ông bà, nhưng Tiểu Sư của tôi chỉ có thể nắm tay tôi.
Trước kia bé rất muốn chơi trò đánh đu, là một bên nắm một bàn tay, sau đó nhấc bé lên lượn một vòng. Đó là bé nhìn thấy các bạn khác ở nhà trẻ chơi với ba mẹ, về nhà nói với tôi. Nhưng trong lòng bé cũng biết, từ lúc bé sinh ra, chỉ có một người người ba là tôi.
Lúc giáo viên ở nhà trẻ dạy về ba mẹ, bé hỏi tôi mẹ là gì. Tôi không biết giải thích với bé như thế nào, nếu tôi còn ở bên Phó Dư Dã thì tính huống đó có lẽ sẽ khác.
Tôi chỉ có thể nói với bé, mẹ đang ở một nơi rất xa, chờ khi nào Tiểu Sư trưởng thành rồi sẽ về.
Chờ tôi mua bánh kem xong, ngồi xuống ghế, bé đặc biệt tự giác tự lấy nĩa ăn, sau đó hỏi tôi: ”Baba, con là người lớn sao?”
Càng lớn bé càng chấp nhất với vấn đề này, tôi tưởng tượng nêu một ngày chân tướng được vạch trần, Tiểu Sư sẽ có biểu tình thương tâm như thế nào.
Tôi không biết.
Có khi tôi cảm thấy mình thật tàn nhẫn, đưa bé đến với thế giới này.
Nhưng tôi đã làm sai, thì cũng không còn đường nào thay đổi. Dù là về sau đối mặt với nhiều vấn đề rối rắm, đều là tôi tự lựa chọn.