Lúc tới studio, bên trong mới bắt đầu quay chụp.
Phó Dư Dã điệu thấp, nhân viên công tác đứng ở ngoài lều nhỏ giọng chào hỏi hắn, cũng không biết hắn là ai, tưởng lầm là người trong giới, dù sao bộ dáng hắn đoan chính lại cao, rất giống người mẫu. Chỉ là khí tràng quanh thân quá khó tiếp cận.
Tôi xuyên qua đám người nhìn thấy Thẩm Miên, ở studio, anh ấy cầm một lọ nước hoa, pose dáng theo yêu cầu của đạo diễn, trong tạo hình hôm nay, một đôi mắt đào hoa, cười rộ lên, gợi lên một bên khóe miệng, nếu chỉ xem mặt có lẽ sẽ cảm thấy là loại người đào hoa đa tình. Sau khi chụp xong, chuyên viên trang điểm và stylish cùng ra trận. Nhiếp ảnh gia không quen biết tôi, chỉ biết Phó Dư Dã, cho rằng hắn tới để giám sát liền đem từng tấm ảnh phóng to ra cho Phó Dư Dã xem, Phó Dư Dã xem mấy tấm, đột nhiên kêu tên tôi.
Tôi đứng sau lưng hắn lên tiếng trả lời.
“Vị này là?”
Nhiếp ảnh gia vốn đang cúi đầu, lúc này mới chú ý tới tôi, trong tay còn cầm máy ảnh, nhưng bộ dáng tò mò có chút bát quái.
Tôi vội báo tên và chức vị của mình.
“A, xin chào, tôi tên là Trần Hâm.”
Nhiếp ảnh gia sờ sờ túi, móc ra một tấm danh thiếp đưa cho tôi. Danh thiếp hình như là để trong túi tây trang, bởi vì vẫn còn độ ấm của cơ thể.
Tôi nhìn tên mới nhớ, vị nhiếp ảnh gia này rất nổi tiếng, hình như còn nằm trong bảng xếp hạng top 10 nhiếp ảnh gia trong nước, nhưng cũng thật thần bí, nổi danh rất sớm, rút lui cũng rất sớm, ngay cả giải thưởng nhiếp ảnh “Lâm Tì” cũng không đến dự. Rất nhiều vị tiền bối giới nhiếp ảnh đều rất tiếc khi y tài hoa hơn người lại không biết quý trọng, Trung Quốc đánh mất một David Bailey, không ngờ lại gặp được ở Hagrid.
“Hi vọng về sau hợp tác vui vẻ.”
Trần Hâm vừa nói vừa đưa tay ra, dường như muốn bắt tay với tôi. Ngón áp út tay trái của y đeo một chiếc nhẫn bạch kim, ngón tay cân xứng thon dài.
Tôi còn chưa làm gì, tầm mắt Phó Dư Dã đã rơi xuống tay y, từ góc độ của tôi nhìn qua chỉ có thể thấy sườn mặt lạnh băng, nếu vậy thì chính diện càng thêm lạnh lẽo.
Trần Hâm lập tức rút tay về, nhìn tôi mà nhếch nhếch lông mày, “Tôi hoạt động cánh tay một chút, cầm camera lâu quá mỏi tay.”
Rồi chuyển qua nói chuyện với người phụ trách.
Thanh niên tài tuấn, nhưng không hề cậy tài khinh người, ngược lại còn có tính cách lảm nhảm.
Người không làm giá thường rất dễ ở chung.
Công việc kết thúc đã là buổi chiều, sau khi kết thúc lại thêm nửa giờ phỏng vấn, nội dung phỏng vấn trên bản thảo là người đại diện của Thẩm Miên cùng chúng tôi đã sàng lọc, câu trả lời cũng đã có sẵn, như là hỏi suy nghĩ về lần quảng cáo này, sau đó giải thích từ thời thượng, chờ video cắt nối biên tập xong thì nhiều lắm là còn khoảng 5 phút, sẽ đăng lên cùng hậu trường.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, trợ lý của Thẩm Miên liền vội vã dẫn anh ấy cùng toàn bộ ekip chạy lịch trình tiếp theo.
Anh ấy có vẻ rất thân với Trần Hâm, bởi vì lúc chụp ảnh Trần Hâm thường xuyên bắt anh ấy phải biểu cảm như thế này thế kia, ngữ khí rất không đứng đắn. Anh ấy cũng là người tốt tính, rất phối hợp, trước khi rời đi còn chụp ảnh kí tên với nhân viên công tác.
“Thẩm ảnh đế xuất đạo nhiều năm như vậy cũng không có một tin tức tình cảm nào, thật là cô đơn a....” - Nhân viên công tác A vừa cảm thán vừa nhìn bảng kí tên của mình.
“Người ta chuyên tâm đóng phim, không thèm mua hot search để thu hút sự chú ý của công chúng, đây mới là diễn viên thực thụ...” - Nhân viên công tác B tiếp lời.
Tôi nghe xong, yên lặng tránh đi.
Sau khi kết thúc phỏng vấn tôi không nhìn thấy Phó Dư Dã, không biết hắn có đi chưa, lại thấy Trần Hâm ngồi chỉnh sửa trước máy tính.
Tôi suy nghĩ chào y một tiếng rồi đi.
Y biết tôi phải đi, nói:”Thêm WeChat đi, tiện liên hệ.”
Tôi nói:”Được.” Sau đó lấy di động ra, y thấy ảnh đại diện WeChat của tôi là ảnh Tiểu Sư lúc 3 tuổi ngồi ăn khoai tây chiên ở McDonald, ăn đến trên mặt dính đầy sốt cà chua.
Y hỏi:”Đây là con trai của anh?”
Tôi sửng sốt, không biết có nên nói hay không.
Lúc tôi đang do dự, y lại nói:”Không giống, hình như là con lai.” Sau đó tự mình phủ định phỏng đoán này.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy y không biết là tốt.