Chu phủ đèn đuốc vẫn như cũ.
Lục Lương Sinh dùng pháp thuật Súc Địa Thành Thốn trở về, bên trong phủ yên tĩnh khó mà nghe được tiếng người, côn trùng kêu vang khi có khi không tại giữa bụi cỏ truyền đến.
Trắc viện vẫn sáng ánh đèn, Hồng Liên ngồi chờ ở cửa đợi hắn trở về.
- Công tử sao chỉ có một mình ngươi trở về?.
- Tôn Nghênh Tiên bảo hắn leo tường nhanh hơn, thế nào thấy tên đó ngạo mạn không?
Thư sinh cầm trong tay thức ăn phóng tới trên bàn sách, giật ra vải dầu giấy phía trên.
- Cho ngươi, nếm thử đi, hương vị không tệ lắm.
Nhiếp Hồng Liên đè ép dưới bụng, chồm người qua, hướng về phía nhiệt khí tô mì đang dâng lên, nhẹ nhàng hít một hơi, môi đỏ khẽ nhcóc, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Cười nhìn về phía thư sinh.
- So với hương nến, thơm hơn rất nhiều.
- Sau này ta mua gì cũng sẽ chừa phần cho ngươi.
Lục Lương Sinh cũng cười, đem một vải dầu giấy của chén khác xé mở, ánh mắt đảo qua chung quanh.
- Sư phụ ta đâu rồi?.
Lúc này, dưới giường, Đạo Nhân cóc đưa ánh mắt qua thăm dò, thần sắc trang nghiêm
- Tìm vi sư chuyện gì?.
- Ta mang cho ngài một phần mì.....
Không đợi Lục Lương Sinh nói xong, bụng Đạo Nhân Cóc vang lên tiếng ùng ục, lộn nhào theo gầm giường chui ra, phóng đi bên ngoài, một hồi lâu mới trở về.
Cùng lúc đó.
Ngoài phòng, có người theo tường viện hạ, xong..... truyền đến tiếng chửi rủa của Tôn Nghênh Tiên.
- Ai mẹ nó đi ị.....
Con cóc Đạo Nhân ngồi tại một bên chén nhấm nuốt mì sợi, một mặt mây trôi nước chảy.
Một bên, Nhiếp Hồng Liên che miệng cười khẽ, xích lại gần thư sinh, nhỏ giọng nói..
- Sư Phụ Cóc không biết ăn phải cái gì mà nay bị đau bụng miết thôi.
Trời tối người ngủ, đã tới sau nửa đêm, trắc viện cũng dần dần an tĩnh lại.
Đạo Nhân chửi rủa mấy lần, trở lại trong phòng mê đầu ngủ say, Lục Lương Sinh đọc sách một chút, trong lòng lại không an tĩnh được.
Đi ra cửa phòng, trực tiếp nhảy một cái, giẫm tại tường viện đối diện, quay đầu đi đến nóc phòng, phất tay áo quét qua, thổi bay lá rụng bên trên mảnh ngói, yên tĩnh ngồi xuống.
Trăng sáng chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn, ánh mắt có chút xuất thần, nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, hắn cảm thấy có chút nhớ Lục Gia Thôn.
- Công tử.
Thanh âm nhu uyển nhẹ nhàng truyền đến, Lục Lương Sinh không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Nhiếp Hồng Liên một bộ váy đỏ, tay áo dài bay tới, đáp xuống bên cạnh, đi theo ngồi xuống.
Dõi theo ánh mắt thư sinh nhìn trăng sáng trên bầu trời.
- Trước có nghe Tôn Đạo Trưởng nói, công tử vì muốn kéo dài mạng sống cho Trương Liêm Thành mà chấp nhận hi sinh một nửa tu vi sao?
- Không phải, không phải, lại đây ta kể cho ngươi nghe một chút.
Khóe miệng Lục Lương Sinh nhịn không được cười một cái, hắn biết làm như vậy sẽ để người bên cạnh hắn rất lo lắng, phần ngoại lệ trung lập ngôn, lập tâm, lập thân chi học, đối với hắn ảnh hưởng rất lớn, muốn ngộ ra tu hành chi đạo từ thư hoạ, cũng nên muốn đi thử...
- Ta cũng biết rõ Trương Liêm Thành không liên quan gì đến ta, có thể ta nhìn thấy phụ mẫu hắn quỳ xuống cầu sinh ta như vậy, trong lòng có lẽ nổi lên lòng trắc ẩn, dù sao ta cũng có phụ mẫu.
Nói đến song thân, Nhiếp Hồng Liên ngồi ôm đầu gối sát vào người, nhìn khuôn mặt của Thư Sinh rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, mỉm cười nói.
- Nói đến phụ mẫu, thiếp thân đều nhanh quên bọn họ... Hiện tại, trong nhà thật một người cũng không có.
Nói một câu, bỗng nhiên cười ra tiếng.
- A..... Nói chuyện này để làm gì, công tử ngươi xem, đêm nay trăng thật đẹp, thiếp thân nhảy một bài cho ngươi xem.
Một bên, Lục Lương Sinh sững sờ, một nhánh Hồng Tụ phất đến, mơn trớn trên mặt hắn, bật cười một cái, chỉ thấy bóng hình xinh đẹp bên cạnh đã bay ra ngoài.
Dưới ánh trăng, dáng người trong bộ váy đỏ thướt tha, Hồng Tụ bay lượn, lúc này vòng eo nhoáng lên, giày thêu đá văng váy ra, Hồng Liên khẽ nghiêng, Hồng Tụ sa mỏng lướt qua đôi môi thanh nhã, hai con ngươi nhìn quanh, nhìn về phía thư sinh ngồi trên nóc nhà, nhàn nhạt mê ly, vũ mị.
Lục Lương Sinh nhìn xem thần thái nữ tử vũ động giữa không trung.
Nghĩ không ra Hồng Liên không chỉ hí khúc rất hay..... Cái vũ đạo này, chỉ sợ cũng tập luyện rất nhiều.
Vũ đạo mở đầu chốc lát, phía dưới Đạo Nhân Cóc gian nan bò lên mái hiên theo trụ nhà, liền bắt lấy mái hiên, hai chân đạp vài cái trên trong, hai má phồng lên, phí hết một phen công phu mới leo lên được.
Thở hồng hộc đi lên nóc phòng, Lục Lương Sinh đặt hai tay ở trên đầu gối, hai tay áo buông xuống hai bên, nhẹ nhàng phủ động trong gió, ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.
- Lương Sinh.
Giọng Đạo Nhân Cóc vang lên sau lưng Thư Sinh, Lục Lương Sinh quay đầu, con cóc một mặt lạnh nhạt đi tới, đứng một bên, khoanh tay đứng nhìn nử tử đang nhả múa dưới ánh trăng.
- Vi sư đã thật lâu không có nhìn mặt trăng như vậy, vô luận lúc nào xem, nàng đều đẹp mắt như vậy.
- Sư phụ.....
Lục Lương Sinh vừa mở miệng liền bị con cóc Đạo Nhân vung màng đánh gãy, cười lên.
.-.. Vi sư nhớ khi còn nhỏ rất thích xem mặt trăng thoáng cái đã hơn trăm năm rồi, ân oán tình cừu, giết tới giết lui, cũng có thể say mê tu hành, không dính khói lửa trần gian, kỳ thật nha, đều không thể rời đi hai chữ trí tuệ.
- Không phải cứ đọc sách sẽ nâng cao được thực lực, mà đó là làm thế nào để sống, Lương Sinh, ngươi phải nhớ kỹ, sống sót đến cuối cùng mới là viên mãn cho cuộc đời của một người, vi sư không ủng hộ việc ngươi nghe theo đạo lí của vi sư, có thể so với hắn sống được lâu, chính là tốt nhất, đôi khi hiểm ác một chút mới thể hiện sự bản lĩnh của một con người, đây mới chính là sức mạnh của trí tuệ, Lương Sinh, ngươi hãy ghi nhớ điều đó.
Lục Lương Sinh đứng dậy chấp tay cúi đầu dưới ánh trăng.
- Lời sư phụ dặn, Lương Sinh xin ghi nhớ.
Thư sinh hít một hơi thật sâu, ánh sáng chiếu vào trên mặt hắn, mỉm cười.
- ... Kỳ thật, Hồng Liên đã nói qua, sự tình Trương Liêm Thành, cũng là vì không thể chịu được việc lão nhân quì xuống, sư phụ nói phải sống trí tuệ, Lương Sinh cũng hiểu.
Cúi đầu xuống, nhìn Đạo Nhân Cóc.
- Sư phụ từng có bị người thật lòng cảm kích sao? Ta nhớ đến ba năm trước đây, thái công trong đêm tới nhà của ta, nói một phen cảm kích mà chỉ chực chờ quỳ xuống trước mặt cha mẹ ta... Ngày đó trở đi, ta đã cảm thấy chỉ có làm việc đại thiện, mà không được tiểu tốt, vậy còn không như không làm việc thiện.
Hắn nhìn lại bầu trời đêm, thân hình Hồng Liên ưu mỹ, hai tay vẩy mở tay áo dài chính chậm rãi chuyển động, toàn bộ tứ chi xoay tròn.
Phía dưới ánh trăng nhu hòa, váy áo như mặt nước tạo nên gợn sóng, liên tục không ngừng tung bay khuếch tán, sợi tóc cuồng vũ ở giữa, ngẫu nhiên lại hiện lên một chút vũ mị tinh xảo.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
....
Hậu viện Chu phủ, Chu Thiến vì nữ nhi mà không cách nào ngủ yên, ngồi dậy, khoác lên một kiện áo mỏng, đốt lên ánh đèn, yên tĩnh nhìn xem thê tử.
Cách đó một mái hiên, Chu Dung đang an ổn mà ngủ, ngẫu nhiên mộng thấy hoa đào bay múa đầy trời, khóe miệng không tự giác nở nụ cười.
Ánh trăng yên lặng như nước, ngẫu nhiên tạo nên gợn sóng.
Thành trì phương xa, trong một cửa viện khác, trong ngọn đèn vàng ấm, Trương Liêm Thành tỉnh lại suy yếu nắm tay âu yếm nữ tử, hai người cùng một chỗ quỳ gối trước mặt phụ mẫu.
Trương mẫu nức nở đưa tay bắt tay hai người đỡ dậy, lão nhân cố chấp thóa mạ một trận nhưng vẫn phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý.