Đèn lồng đỏ chót nhẹ lay động tại trong gió đêm, bên trong quang mang lay động, Lục Lương Sinh cùng Đạo Nhân cùng đi ra cửa viện Trương phủ, sóng vai đi trên đường đêm khuya.
Bang bang...
Gâu gâu gâu....
Đường phố đêm tối, xa xa vang vang tiếng chó sủa, Lục Lương Sinh vừa đi vừa ngước mặt ngắm sao trời, từng hình ảnh trong Trương Phủ từ từ chiếu lại trong tâm trí hắn, hắn nhẹ thở dài.
- Hồ Yêu kia hi sinh phân nửa thọ mệnh cứu Trương Liêm Thành, bất quá hắn không phải là người tu hành, dù đã được Yêu Đan tu bổ thân thể sợ là chỉ có thể sống thêm được mấy năm nữa.
Tôn Nghênh Tiên gượng cười hai tiếng, nói.
- Đó là do hắn gieo gió gặt bão, ngươi cũng đừng lấy làm phiền lòng.
Ánh mắt Đạo Nhân thẳng tắp nhìn con đường phía trước, hắn trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói.
- Khi nãy nếu Yêu Hồ không đứng ra, ngươi thật sự sẽ hi sinh phân nửa tu vi của mình sao?
- Biết ngay ngươi sẽ hỏi như vậy.
Lục Lương Sinh cười cười, cũng nhìn về phía trước, hai tay chấp sau lưng, nhẹ nhàng nói.
- Kỳ thật ta cũng không biết sẽ làm hay không, vừa bắt đầu là muốn kích cái Hồ Yêu kia, nàng đã dám mạo hiểm phong hiểm đến Chu phủ cầu cứu, xác nhận có tình có nghĩa....
Gió thổi, hai đoạn tóc mai dài lay động tung bay trong gió.
Thư sinh thong thả lắc đầu.
- .... Nhưng nếu như không đứng ra, có thể ta cũng sẽ cứu Trương Liêm Thành, nếu như thấy chết mà không cứu, lương tâm ta thật sự không cho phép.
Một bên, Tôn Nghênh Tiên dùng sức chà xát mặt, nghiêng đầu nhìn hắn.
- Quả nhiên, sư phụ ngươi nói không sai, ngươi là một người tốt ngốc ngcóc, nhưng bất quá.
Đạo Nhân đưa tay ôm lấy bả vai thư sinh, cười hắc hắc lên tiếng:
- Bất quá ngược lại là có giá trị thâm giao.
Hai người kề vai sát cánh vừa đi một bên trò chuyện, thỉnh thoảng phát ra cười to, rất đi mau qua Trương phủ ngoài đường phố, tiếng chó sủa không ngừng qua, vẫn sủa loạn tại thành trì phương xa.
Đạp....
Đạp đạp đạp....
Lục Lương Sinh nhíu nhíu mày, tạm ngưng cuộc nói chuyện, nhìn đường đi phía trước, tiếng vó ngựa nương theo một đạo thân ảnh cưỡi ngựa xông qua sương mù.
- Xem ra Tả bộ đầu truy kích hai Yêu Hồ kia trở về, không biết có không có thu hoạch.
- Không có yêu khí, xem ra cũng không giết được hai Yêu Hồ kia.
Trong lời nói, Tôn Nghênh Tiên lấy ra một tờ Phù Chỉ ném đi giữa không trung, đốt lên một ngọn lửa, chiếu sáng người tới.
Quả nhiên, người cưỡi ngựa đến là Tả Chính Dương, ghìm dây cương bắt ngựa dừng lại, hắn nhìn xem trước mặt hai người, chắp tay:
- Tả mỗ xem ra đã lỡ mất cảnh trừ Yêu rồi.
Bốn thanh trường đao lay động ở giữa, Tả bộ đầu xoay người đi tới, dắt ngựa cùng Lục Lương Sinh hai người cùng một chỗ sóng vai mà đi, đưa tay đang nắm một cái đuôi cáo lắc lắc.
- Chỉ kịp chém xuống một cái đuôi, hai con Hồ Yêu kia đúng là chạy nhanh thật, ngựa phổ thông cơ bản đuổi không được chúng.
Đạo Nhân đi bên cạnh khẽ hứ một cái.
- Nói nhảm vậy còn ta thì sao, ngươi làm cách nào mà đuổi theo ta cả một cái đỉnh núi vậy?.
Nhớ lại việc trước kia.... Lục Lương Sinh nhịn không được cười to, đi qua một cái chỗ rẽ, xa xa còn có tiếng người, đêm khuya còn một quán nhỏ vẫn mở bán trên đường, hơi nước bừng bừng, mùi thơm truyền đến.
- Tả bộ đầu, không bằng cùng ăn khuya đi.
Tả Chính Dương sờ sờ bụng:
- Quả thật có chút đói bụng.
Lập tức, làm một cái thủ thế mời.
Ba người đi tới một tiệm mì, nơi đây ăn khuya có khối người, mấy tấm ghế đẩu bàn nhỏ làm không sai biệt lắm, ba người chọn được góc nhỏ ngồi xuống.
Người chủ quầy là một lão đầu, vội vàng vớt trong nồi, lệch mặt nhìn sang.
- Ba vị, lão hán nơi này chỉ có bánh bột..... Ôi, đây không phải Tổng bộ đại nhân sao? Vẫn như cũ hả?
Tả Chính Dương gật đầu đáp lại.
- Cũng tốt!.
Ánh mắt chuyển đến trên người của Thư Sinh và Đạo Sĩ cười nói.
- Thương thì khuya vẫn còn phải đi phá án, nên vào đây kiếm một chút đồ ăn bỏ bụng, nếu không đêm nay sẽ khó ngủ lắm, nơi này ta đã đến mấy lần, tự nhiên quen thuộc, ở đây ngoài mì sợi còn có thêm bánh rán, mùi vị cũng không tệ, mọi người có thể thử một chút.
- Được, vậy liền giống như ngươi!
Tôn Nghênh Tiên cũng không phải khách khí, vẫy vẫy tay nói với trưởng quầy.
Lục Lương Sinh cũng không có ý kiến gì chỉ bảo chuẩn bị cho một phần mì, nhưng lại bảo lão đầu làm hai phần.
Trước mặt mọi người, ba người cũng không nói việc liên quan đến sự tình Hồ Yêu, bất quá nói đến việc Lục Lương Sinh định hi sinh một nửa tu vi chỉ để cứu Trương Liêm Thành, Tả Chính Dương cũng cảm thấy không ổn.
- Chết sống có số, chẳng qua là do hắn gây ra thôi, ngươi hà tất gì phải làm như vậy, thế giới này rộng lớn vô số người, ngươi cứu hết sao?
Bên kia, lão hán bưng đồ ăn tới, bỏ lên trên bàn.
- Ba vị từ từ dùng.
Đợi lão hán đi xa, Lục Lương Sinh cầm lấy đũa, gắp một đũa mì thổi thổi vài cái.
- Cho nên ta mới muốn thi lên cao, cứu người sao, một người là cứu, vạn cũng là cứu.
Phù phù phù đem mì sợi hút vào miệng, Tả Chính Dương hà ra từng hơi, hướng về phía thư sinh lắc lắc đầu.
- Ngươi không phải là Thánh Nhân, không nên đọc nhiều sách Thánh Hiền, sẽ bị hư thân đấy!
Tôn Nghênh Tiên cũng ngẩng mặt, phụ họa gật đầu.
- Lần này ta đứng về phía Tả bộ đầu, ân sư ngươi là người có học vấn, một bụng đại đạo lý, nếu người nào cũng như vậy không có ác nhân cả thế giới này sẽ biến thành một tờ giấy trắng sao?
- Ân sư dạy bất quá một phần đạo lý làm người, chưa đến mức khoa trương như ngươi nói.
Lục Lương Sinh cũng không tức giận, tích cách hắn đã được rèn luyện, những trong năm này đọc sách hun đúc, càng ngày càng ôn hòa, bất quá cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hắn là hài lòng.
Còn như thi cử làm quan, cũng là hi vọng tương lai quản lý một phương, có thể khiến những người nghèo khổ như Lục Gia Thôn khi trước có thể hằng ngày có cơm ăn áo mặc có đủ mọi thử trang trải sinh hoạt hằng ngày.
Sao khi ăn xong, lúc tính tiền Lão bản chết sống cũng không nhận tiền của ba người, Tả Chính Dương cũng không cho Lục Lương Sinh trả.
- Tranh cái gì, đợi lát nữa ta tính tiền, cầm lên bỏ bao hai bát mì nhanh đi về, không lát nữa nó nguội mất.
- Vậy được.
Lục Lương Sinh cũng không còn tranh giành, nâng lên dùng bao vải dầu bao tốt hai bát mì, hư chắp tay một cái, cùng Đạo Nhân đi về hướng Chu Phủ.
Hai người chân trước vừa đi, Tả Chính Dương móc ra túi tiền, bên trong vụn vụn vặt vặt cũng không nhiều.
- Trần lão Hán, năm bát mì, bao nhiêu.
- Quên đi, quên đi, lần trước Tổng bộ còn giúp qua lão hán, lần này cũng không cần...
Lão hán kia nói đến đây, bỗng nhiên 'A' một tiếng, nhanh chóng cầm lấy một khối bạc vụn theo một bên nồi đun nước, vuốt nhẹ phía dưới, nhìn lại Bộ đầu đối diện.
- Một lượng, Tổng bộ, có thể hay không hai ngươi bằng hữu.....
Hắn nhìn hai người vừa mới ly khai, vội vàng chạy chậm ra quầy vị, tầm mắt phía trước, trên đường phố, hai cái Quỷ Ảnh đều không nhìn thấy.
- ... Cái này cái này chuyện này.....
Trần lão hán nắm vuốt bạc vụn run rẩy xoay đầu lại, liên tiếp tiếp vài tiếng đều nói không ra lời, chỉ vào phương hướng hai người vừa biến mất, chòm râu hoa râm run run càng thêm lợi hại.
- Tổng bộ..... Ngươi cái hai bằng hữu kia... Là người hay quỷ...
- Tự nhiên là người.
Tả Chính Dương trở mình lên ngựa, hướng Trần lão Hán nói.
- Tiền vừa đưa ngươi hãy cất kỹ, đừng sử dụng, sau này còn có tác dụng trừ tà khu quỷ.
Lão hán còn muốn hỏi nữa, nhưng Tả Chính Dương đã thúc ngựa ly khai.
- Còn có thể trừ tà?
- Ôi..... Hai vị kia chính là cao nhân.
Trần lão hán vội vàng hướng về lối đi trên phố, chấp tay thi lễ.