Cầm lại quyển đạo thư, Tôn Nghênh Tiên cũng không có gấp rút rời khỏi, ôm đầu líu lo không ngừng truy vấn.
- Uy uy..... Ngươi thật không đề cập tới điều kiện, cứ như vậy trả lại sách cho ta?
- Ngươi biết không, trong thôn ngươi có chỉ Yêu Quái, con cóc, có thể nói chuyện!
- ... Ngươi vẫn nên nói điều kiện đi... Không nói lời nào, trong lòng ta sợ.
Đi qua công trường sắp tản, thôn hán chuẩn bị trở về nhà ăn cơm môn nhìn xem Đạo Nhân đi theo phía sau thiếu niên áo xanh đang trở về hàng rào tiểu viện. Liền đi một đoạn, xung quanh không có người nào, Lục Lương Sinh quay đầu.
- Con cóc ngươi nói kia là sư phụ của ta.
Tôn Nghênh Tiên hơi mở miệng, hơn nửa ngày nói không ra lời, giơ ngón tay lên chỉ tường bên kia hàng rào.
- Yêu quái kia là sư phụ ngươi?
Phía trước, Lục Lương Sinh quay trở lại, tiếp tục đi lên phía trước.
- Sư phụ ta không phải Yêu Quái, chỉ là bị người gây thương tích, bị thuật pháp biến thành bộ dáng như vậy.
Chuyển qua hàng rào tường viện, vào cửa, Đạo Nhân còn muốn truy vấn, nhìn Lý Kim Hoa cùng Lục Lão Thạch thấy bên kia, vẫn rất có lễ phép cúi chào. Phu nhân dưới mái hiên làm xong cơm tối, cũng mời Đạo Nhân cùng một chỗ, dù sao hiện tại trong nhà dư dả, nhiều thêm đôi đũa không phải quá khó khăn.
Lục Lương Sinh không có ý kiến, làm một thủ thế mời.
- Cùng nhau ăn cơm đi.
- Vốn là nên mời ta ăn cơm.
Loading...
Tôn Nghênh Tiên chỉ vào tổn thương trên trán.
- Hiện tại cũng còn đau... Vậy ta liền không khách khí.
Nhà bếp vốn cũng không lớn, nhiều một Đạo Nhân, càng thêm chen chúc, cơm canh so với ngày thường thì nhiều một đĩa thịt chín, vừa mang lên bàn, trong chớp mắt vài đôi đũa đã vù vù lên xuống mấy đạo.
- Có cần nhanh như vậy hay không...
Đạo Nhân bưng lấy chén, đũa còn không có hạ xuống, trong đĩa liền còn mấy hạt thịt vụn, há to miệng, tranh thủ lùa vụn thịt vào trong chén, bới mấy ngụm cơm. Lúc này mới nói:
- Đúng rồi, bản Đạo Nhân biết hàng yêu phục ma, như nữ quỷ trong nhà các ngươi kia...
Đùng!
Đầu đũa đánh vào trán hắn, Lý Kim Hoa liếc tới:
- Ăn cơm.
- Vâng.
Tôn Nghênh Tiên vội vàng vùi đầu, kẹp lấy rau xanh nhấm nuốt từng ngụm từng ngụm, xung quanh, Lục Lương Sinh, Lục Tiểu Tiêm nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn, cười ra tiếng. Cơm nước xong xuôi, sắc trời đã tối, để cho Tôn Nghênh Tiên ngủ lại một đêm, về đến phòng trong, lần đầu tiên liền thấy con cóc trên giường nằm ngáy o o. Mặc dù biết là sư phụ Lục Lương Sinh, vẫn không nhịn được nắm gương đồng trong tay.
- Thật là sư phụ ngươi?
Lục Lương Sinh không để ý tới hắn, đi qua chỉnh lý đệm chăn, Tôn Nghênh Tiên lại chuyển ánh mắt đi nơi khác, rơi vào bức tranh trên vách tường.
- La Sát Quỷ kia lại ở trong này...
- Chậc chậc, trong phòng này của ngươi, người, yêu, quỷ đều đầy đủ.
Họa quyển khẽ vuốt, Nhiếp Hồng Liên thò đầu ra, hung hăng nhìn chằm chằm Đạo Nhân hôm trước bắt nàng:
- Lại nhìn, ta móc hai tròng mắt của ngươi ra ngoài.
- Hừ, bản Đạo Nhân khinh thường.
Tôn Nghênh Tiên nghiêng mặt, nghênh ngang chuyển đi nhìn xem nơi khác trong gian phòng, văn phòng tứ bảo trên bàn sách, vài cuốn sách, nhịn không được mở ra, nhìn thấy nội dung bên trong, tê cả da đầu phóng qua một bên.
- Nghĩ không ra ngươi còn xem loại khảo học vấn thư này...
Bên kia, Lục Lương Sinh trải tốt tấm đệm, đánh thức con cóc đang mê man, cũng không nhìn Đạo Nhân phía sau, nhẹ trả lời.
- Đọc sách khai trí.
Nhưng Tôn Nghênh Tiên không có nói tiếp, đang đối mặt cùng Đạo Nhân cóc, trải qua nửa ngày, người sau biệt xuất nói một câu.
- Nếu không phải tu vi lão phu mất hết, há lại cho Đạo Nhân ngươi chiếm thượng phong.
- Phi, thầy ta nói trảm yêu trừ ma là chúng ta...
Đạo Nhân giơ lên nắm đấm, nhìn nhìn Lục Lương Sinh một bên, bĩu môi, dừng lại những gì đã nói, nắm đấm cũng buông ra.
- Bản Đạo Nhân kính già yêu trẻ, không chấp nhặt với ngươi.
Con cóc nửa mở mí mắt, thản nhiên nói một câu:
- Con mẹ ngươi.
- Ngươi dám mắng ta!
- Con bà ngươi, ộp.
- A a... Ta nói Lão Mẫu ngươi!
- Phụ mẫu lão phu là ai ngay cả lão phu cũng không biết, ngươi đi đi, con mẹ ngươi!
- Ta nói Lão Mẫu ngươi!!!...
Một mặt e ngại mặt mũi Lục Lương Sinh không thể động tay, một mặt còn oán khí khi bị đuổi theo từ buổi sáng, lại không có năng lực động thủ, một người một cóc cứ như vậy ở trước giường phun nước miếng chửi nhau, cả Nhiếp Hồng Liên đều hiếu kỳ đáp xuống, ngồi ở bên cạnh nhìn rất lâu.
Trải qua một trận, con cóc miệng đắng lưỡi khô chạy tới uống nước, Đạo Nhân mặt đỏ tới mang tai nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, nhảy lên trên đỉnh nhà, không muốn cùng phòng với con cóc. Lục Lương Sinh nằm lại trên giường, nghe nhàm chán, lật sách ra xem, sau đó, cảm giác mệt mỏi đánh tới, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, đau đớn trên người đã hoàn toàn không còn, ánh nắng theo song cửa sổ trút xuống vào phòng, ngoài cửa sổ, chim chóc chuyển từng cành cây này qua cành cây khác ríu rít.
Trong viện, Tôn Nghênh Tiên không biết làm gì mà đứng ở nơi đó đánh quyền, đạo bào cũ nát xoay tròn tung bay trong nắng sớm, giữa không trung xê dịch rơi xuống đất, một chưởng đẩy ra, mơ hồ mang theo tia gió, ngọn cây không xa đều đang nhẹ nhàng lay động. Quay lại, chân sau một khúc, thủ chưởng hóa thành quyền đánh ra, nặng nề hữu lực, trừ tướng mạo, ngược lại có một loại bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Lục Lương Sinh đứng ở phía vạc nước bên kia rửa mặt, một bên yên tĩnh nhìn xem.... Đạo Nhân này biết phù lục, lại cũng biết công phu quyền cước.... Nếu như ngày đó bị hắn nhìn ra hư thực, thật không phải đối thủ... Xem ra tu vi cao hơn ta ra rất nhiều. Lúc nghĩ đến đây, Tôn Nghênh Tiên thu công hồi khí, ánh mắt nhìn sang, nhếch nhếch cái cằm.
- Tới phiên ngươi, để cho bản đạo nhân cũng mở mắt một chút.
Lục Lương Sinh cười lên, uống một ngụm nước ấm.
- Ta cũng không thông thạo quyền cước, biết chỉ có cái này!
Hắn lấy ra bút lông sói, bất quá xoay chậm cán bút một vòng để tiết kiệm, phát ra yêu khí để cho Đạo Nhân tranh thủ thời gian chạy tới.
- Đây là xúc giác của Ngô Công..... Nếu to như thế... Chỉ sợ đã tu luyện thành tinh.
Tôn Nghênh Tiên lần thứ hai nhìn lại thiếu niên, biểu lộ có chút không thể tin:
- Ngô Công Tinh kia bị ngươi trảm?
- Vậy thì không có, vẫn là đối phương thả chúng ta rời khỏi.
Nói đến chuyện đêm đó, Lục Lương Sinh cũng không phải giấu diếm, thản nhiên kể, trong nắng sớm, lấy ra một tờ giấy, trải rộng ra, vẽ lên một con chim tước.
- ... Ngươi không phải muốn nhìn, đây chính là đạo của ta.
Ngòi bút di động, chim chóc trên bức tranh thủy mặc đột nhiên chớp chớp con ngươi, lông vũ phát ra màu sắc, bay ra, đứng trên một bên vạc nước hót vang. Dẫn tới mấy con chim trên ngọn cây hạ xuống, líu ríu đảo xung quanh nó. Một màn này mặc dù kinh kỳ, nhưng Tôn Nghênh Tiên cũng là người tu hành, tự nhiên nhìn ra môn đạo, sau đó..... Kêu to.
- Đêm đó, ngươi dùng Huyễn Thuật?
Lục Lương Sinh thu hồi pháp lực trên bức tranh, chim tước đứng thẳng trên vạc nước dần dần nhạt, sau đó biến mất, hắn buông bút lông xuống.
- ... Bởi vì không còn biết chiêu nào khác.
- A a a... Bản Đạo Nhân thế mà bị lừa bởi một loại thuật pháp cấp thấp này.