Thiếu niên gắt gao nắm góc chăn, cắn chặt răng, thân thể cơ hồ cung lại giống con tôm, cả người đều núp ở trong chăn, làn da dần dần nổi lên đỏ bừng, đây là một loại thống khổ rất khó chịu đựng, hồn thân xương cốt đều cảm giác từng tấc từng tấc đứt gãy, cái rốn càng cảm giác có người cầm thiết chùy đập mạnh. Chấn hồn thân đều đang kịch liệt phát run.
Trên bức tranh, Nhiếp Hồng Liên phát giác không đúng, trôi xuống, tay áo dài vung lên, âm phong sẽ xốc tấm đệm lên, như là lồng hấp, bạch khí tung bay, trong nháy mắt tràn ngập cả gian gian nhà, bay ra khỏi song cửa sổ.
- Công tử!
Nàng kêu một tiếng. Bạch khí tán đi, Lục Lương Sinh ôm bụng quăn xoắn nằm nghiêng, thần trí vẫn thanh tỉnh, gạt ra một tiếng trong kẽ răng:
- Không sao đâu.
Co rút vài cái, cả người xụi lơ nằm xuống. Mồ hôi đầm đìa nhìn xem Hồng Liên đứng thẳng trước giường, bật cười:
- Đã qua..... Cảm giác còn có chút thoải mái...
Bên này, Nhiếp Hồng Liên cũng nhẹ nhàng thở ra, nghe được đối phương còn đang nói giỡn, nhịn không được lườm hắn một cái, lấy khăn vải trên bàn, lau đi mồ hôi trên đầu cho Lục Lương Sinh.
- Đã biết dọa người, phía dưới biết cũng không ra.
- Ta cũng không có dọa ngươi, vừa rồi là thật đau, bất quá không có việc gì. Loading...
Lục Lương Sinh xác thực không có việc gì, thân thể đau đớn qua đi, truyền về cảm giác ung dung, để cho cả người hắn mềm nhũn, cảm giác tung bay ở trên nước, nói vài câu cùng Hồng Liên, dần dần chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, đã xế chiều, ánh nắng đã phủ lên ánh hồng trên đỉnh núi phía tây, Lục Lương Sinh tỉnh lại, cảm giác toàn thân lại có lực, thậm chí mơ hồ còn muốn hữu lực hơn so với lúc trước. Đi xuống mặt đất, cũng không có cái gì không khỏe, mắt nhìn Đạo Nhân cóc còn đang ngủ gật, lúc này mới mở ra cửa phòng, đi ra ngoài.
- Đan dược sư phụ cho quả nhiên lợi hại.
Hướng về tà dương luyện pháp quyết Càn Khôn Chính Đạo một lần, pháp lực cũng khôi phục một chút, chợt phát hiện phụ mẫu còn có Lục Tiểu Tiêm cũng còn chưa có trở về, rửa mặt, xoa xoa vết mồ hôi trên người, ôm quyển đạo thư kia vào trong lòng, lúc này mới đi ra ngoài.
Tài vật vơ vét từ trên núi cơ bản đã chia xong, phụ nữ trẻ em về đến trong nhà, thỉnh thoảng còn chụp vang túi tiền trong túi, nghe bên trong ào ào ào một mảnh tiếng vang, mừng khấp khởi thả một miếng thịt xuống để vào trong nồi, nổi lửa lên, hài tử tham ăn cắn đầu ngón tay, chạy vây quanh cái nồi. Nam nhân thì tập hợp cùng một chỗ, đã đào một mảnh đất trống trong thôn thành một cái động lớn, công tượng hiểu một phần đi xuống vào trong đó.
Khi Lục Lương Sinh đi tới, đã thấy từng người truyền từng sọt đất đá ra ngoài, ai cũng làm mồ hôi đầm đìa. Thôn hán đứng bên ngoài tiếp nhận cái sọt nhìn thấy thiếu niên đi tới bên này, từng người đứng thẳng, người từng đi qua sơn trại biết rõ, hơn ba mươi sơn tặc đều chết vô cùng thê thảm, mà tên thủ lĩnh Lưu Nhị Long kia lại bị xoay trở thành bánh quai chèo. Tuy nói là do nữ quỷ giết, nhưng nữ quỷ kia tất cung tất kính đối với Đại chất tử này của bọn hắn. Từng thôn hán thu liễm lỗ mãng ngày xưa, cũng có chút tỏ ra chân tay luống cuống, không biết nên mở miệng thế nào.
- Cái kia Lương Sinh... Ngươi thế nào đi ra đây, nằm nhiều một chút.
- Đúng thế, đúng thế, buổi sáng ngươi nói đào đất hầm, hiện tại đã đào không sai biệt lắm, mấy ngày nữa là dùng được rồi.
-... Nơi này không cần hỗ trợ, Lương Sinh lại trở về nghỉ một lát.
Một đống lời nói ân cần tới ngược lại để Lục Lương Sinh có chút chống đỡ không được, vội vàng dời câu chuyện đi chỗ khác.
- Ta nghe nói các ngươi bắt một đạo sĩ, ta muốn gặp mặt.
Một thôn hán vỗ vỗ cáu bẩn trên tay thô, nói:
- Ta dẫn ngươi đi!
Sau đó dứt khoát đi ở phía trước dẫn đường, để một đám hán tử bên ka đang làm việc trách móc hắn lười biếng.
Kho củi giam giữ Đạo Nhân cũng không xa, bên cạnh một tòa tiểu viện đang bốc lên khói bếp ngay ở phía trước, phu nhân đứng ở ngoài vo gạo, nhìn thấy Lục Lương Sinh đi tới, trên mặt lập tức nổi lên nụ cười, chỉ chỉ kho củi.
- Tặc Đạo Nhân trước đó tỉnh qua một lần, sợ hắn thừa cơ làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, thấy hắn thanh tỉnh, liền cho thêm một gậy.....
Lục Lương Sinh sửng sốt một chút, ngay cả thôn hán dẫn đường cũng giật nảy mình.
- Đừng đánh chết hắn.
Phụ nhân kia xoa xoa nước đọng trên tay, đi đến kho củi, mở cửa.
- Không chết được, trước khi thành hôn, ta thế nhưng đi theo phụ thân đập qua đầu hươu mấy lần, chỉ đánh cho bất tỉnh, không đánh chết, vô cùng thuần thục.
Cửa phòng két két một tiếng mở ra. Lục Lương Sinh lo lắng Đạo Nhân kia bỗng nhiên bạo khởi đả thương người, trước hết để cho phụ nhân cùng hán tử ra ngoài, trong tay áo nắm vuốt bút lông, một tay khác thì niết ra chỉ quyết, chậm rãi tới gần.
Củi chồng lên, Đạo Nhân bị dây gai bó cực kỳ chặt chẽ, miệng còn bị ngăn chặn, nghe được tiếng bước chân, vội vàng quay mặt lại, ánh nắng từ ngoài chiếu vào, chiếu đến một đạo âm ảnh đi đến.
- Ô ô ô..... Cứ nghĩ lại là phu nhân tiến vào, nhanh chóng đong đưa đầu cầu xin tha thứ.
Người này có vẻ mặt xấu xí, thân hình ngược lại có chút tương tự với Đạo Nhân ngày đó nhìn thấy trước trại lầu, Lục Lương Sinh ngồi xổm xuống, trên trán Đạo Nhân bị nện rách da, một con mắt đều bị đánh máu ứ đọng. Đưa tay lấy ra khăn lau trong miệng đối phương.
- Tại hạ Lục Lương Sinh, nghe người trong thôn nói ngươi khi dễ hài tử trong thôn?
- Đánh rắm, ta chỗ nào giống người khi dễ hài đồng, rõ ràng là đám thôn dân kia bị Yêu Quái mê hoặc, nếu không phải sư phụ ta bàn giao không cho phép ỷ vào pháp thuật khi dễ người bình thường, ngươi cho rằng bản Đạo Nhân sẽ bị bó ở chỗ này...
Tôn Nghênh Tiên một lần nữa có thể nói chuyện, một hơi đổ hết ủy khuất ra ngoài, còn chưa nói xong, hắn bỗng nhiên sửng sốt một chút, nhìn xem thiếu niên trước mặt, bờ môi phát run.
- Ta biết âm thanh của ngươi... Ta biết được, tại sơn trại nơi đó...
Lục Lương Sinh không có nói tiếp, từ trong ngực lấy ra quyển sách kia..
- Ngươi biết nó sao?
- Ta! !
Đạo Nhân giãy dụa ngồi dậy, miệng mặc niệm pháp quyết, dây gai bó ở trên người bỗng nhiên buông lỏng, rớt xuống đất, đưa tay:
- Nhanh trả lại cho ta.
« Sách Đối »: Để ý khác thường, công hắn đoán trước. Nội dung trong sách chợt lóe lên. Lục Lương Sinh cười cười, tiện tay ném đi, thư sách bay đến đối diện. Thư sách xẹt qua giữa không trung, Tôn Nghênh Tiên vô ý thức đưa tay tiếp lấy nó, vui vẻ sờ soạng mấy lần, bỗng nhiên kịp phản ứng, sững sờ ngẩng đầu nhìn Lục Lương Sinh, lúc đầu còn tưởng rằng đối phương còn nhắc tới điều kiện gì, không có nghĩ rằng vậy mà thật trả lại cho mình.
- Ngươi không đề cập tới điều kiện?
Lục Lương Sinh đi tới cửa, nhìn hắn cười nói:
- Đây chính là đồ của ngươi, ta cũng không phải cường đạo.
- Ngươi.....
Đạo Nhân yên lặng một trận, hai tay cong lại:
- Nghênh Tiên bái tạ!