Quản gia nói với hắn, bà không chỉ một lần thấy cô lén khóc như vậy.
Cô tìm đến chỗ kín như vậy là sợ quản gia trông thấy, đây chắc cũng chỉ là một phần nhỏ trong số lần cô khóc chăng?
Buổi trưa lúc trở về nhà, quản gia nói cô ấy vừa khóc, bây giờ hắn thấy cảnh cô khóc thút thít…một ngày ngắn ngủi thôi nhưng hắn đã biết được cô khóc hai lần…
Hàn Tri Phản cảm giác như tim của mình bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, đau đến không thở được.
Cô vẫn không cảm nhận được hắn đến nên vẫn còn khóc.
Hắn thấy những ngón tay tự bấu vào quần áo mình của cô đang run lên.
Hàn Tri Phản kiềm không được, hắn mím môi định tiến lên trước nhưng chân hắn như bị chôn dưới đất không sao nhúc nhích được.
Không biết sau đó bao lâu,cô đã ít run rẩy lại.
Hàn Tri Phản biết cô chắc là khóc đủ rồi, hắn sợ cô đột nhiên đứng dậy sẽ thấy hắn, nên hắn lặng lẽ lùi về sau, mãi đến lúc lùi về trước xe, thậm chí đến việc hắn định đi lấy hộp thuốc đắc tiền hắn cũng không lấy, trực tiếp vào nhà đi lên lầu.
Hắn đứng trước cửa sổ trong phòng sách, nhìn về phía vườn hoa, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của cô.
Có lẽ là vì cô ngồi lâu quá nên chân tê cứng lại, tư thế đi của cô rất khập khiễng.
Không biết có phải hắn cảm giác sai hay không, hắn cảm thấy cô gầy hơn so với trước.
Cô vào phòng, sau đó không bao lâu có tiếng bước chân vọng đến từ sau cánh cửa phòng khách đang mở.
Sau đó tiếng đóng cửa nhanh chóng vang lên, tiếng bước chân cô cũng theo đó mà biến mất.
Hắn nghĩ chắc là cô về phòng nghỉ ngơi rồi.
Có lẽ vì vận động buổi trưa, vừa rồi công việc lại bận như vậy, Hàn Tri Phản bây giờ hơi mệt, hắn vốn định ra ngoài hút điều thuốc, thư giản tinh thần rồi về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này, hắn nhớ lại, buổi trưa sau khi Trình Hàm ngủ dậy, cô ôm con trai vào phòng tắm, cảnh tượng cô thở một hơi dài, ý nghĩ này, đến bản thân hắn cũng không kịp nhận thức thì đã biến mất trong nhận thức của hắn.
Hàn Tri Phản không biết mình đã đứng trên ban công phòng sách bao lâu rồi, đến lúc chân cứng lại hắn mới đi trở vào phòng, mở cửa phòng ngủ chính.
Trình Vị Vãn đã ngủ rồi nhưng hai hàng lông mày của cô vẫn nhíu chặt lại như thể cô đang bất an thứ gì vậy.
Trên tủ đầu giường có đặt một lọ thuốc với nửa cốc nước. Hàn Tri Phản nhận ra lọ thuốc đó là thuốc chống trầm cảm.
Những ngón tay của Hàn Tri Phản theo bản năng run lên rồi nhìn chằm chằm vào Trình Vị Vãn.
Thời gian này những chuyện xảy ra như câu thần chú, không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.
Cảnh cô uống thuốc chống trầm cảm, cảnh cô rửa tay nhiều lần trong nhà vệ sinh, cảnh cô ngồi khóc dưới gốc cây…
Hàn Tri Phản càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu, đến cuối cùng như thể không chịu được nữa, hắn nhanh chóng trở về phòng, thay đồ rời khỏi biệt thự trong đêm tối.
Hàn Tri Phản lái xe nhanh như bay trên con đường tối không người ở Bắc Kinh. Không biết bao lâu sau đó mới giẫm mạnh thắng cho xe dừng lại ở ven đường.
Hắn đã đi xa cô, nhưng khi hắn dừng lại, trong đầu hắn đều là những hình ảnh của cô.
Hàn Tri Phản vội châm điếu thuốc, định mượn khói thuốc để hóa giải tâm trạng mình.
Nhưng hắn đang hút thì lại nhớ đến những lời quản gia nói với hắn hắn về nhà buổi chiều…