Cùng với tiếng gọi mẹ của Trình Hàm. Trình Vị Vãn lập tức đứng dậy, ôm lấy Trình Hàm đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc cô quay người, Hàn Tri Phản rõ ràng thấy cô thở dài một hơi.
Đây là vì áp lực tâm lý của cô quá lớn?
Trong phòng tắm, Trình Hàm không ngừng nói chuyện với Trình Vị Vãn.
Hàn Tri Phản nghe một lúc, sau đó lúc Trình Vị Vãn bế Trình Hàm đến trước bồn rửa tay rửa tay, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng con trai.
Ra khỏi cửa, Hàn Tri Phản đứng ở hành lang không nhịn được mà cúi đầu cười.
Thật là kỳ lạ, đây là nhà hắn, hắn muốn ở đâu thì ở đó, sao lại vì một tiếng thở dài mà hắn phải tránh đi chứ?
Hàn Tri Phản mặc dù không xuất hiện trước mặt Trình Vị Vãn nhưng hắn vẫn âm thầm quan sát cô.
Hoàn toàn giống với những gì quản gia miêu tả.
Lúc Trình Hàm quấn quít cô, cô còn bình thường như Trình Vị Vãn mà hắn biết trước đây, không có gì khác biệt.
Một khi Trình Hàm rời khỏi cô, cô trở nên ngơ ngác, hoặc là nắm lấy một vật gì đó cả ngày mà không có phản ứng gì, hoặc là quản gia với bảo mẫu nói chuyện cực kỳ vui vẻ thì cô lại lén lút tránh đi.
Ăn tối xong, Trình Vị Vãn chơi đùa cùng con trai trong phòng đồ chơi.
Hàn Tri Phản sợ tình trạng của Trình Vị vãn không thể một mình chăm sóc Trình Hàm được nên sau khi dặn quản gia lên phụ cô thì hắn liền đi vào phòng sách.
Quả thật có một số công việc cần làm, vốn dĩ không cần phiền như vậy nhưng hợp đồng xuất hiện một số sai sót, Hàn Tri Phản sửa xong hợp đồng đã là 10 giờ đêm.
Từ thư phòng đi ra, hành lang vốn ồn ào giờ đây bỗng trở nên cực kỳ yên ắng.
Hắn biết Trình Hàm chắc chắn đã đi ngủ rồi.
Nhưng lúc đi qua phòng con trai, Hàn Tri Phản vẫn đẩy cửa nhìn vào trong.
Giống như buổi chiều lúc hắn vừa về nhà, không có Trình Vị Vãn, chỉ có bảo mẫu ở đó.
Hàn Tri Phản tưởng Trình Vị Vãn mệt nên đã về phòng nghỉ ngơi, hắn không nghĩ gì nhiều liền đi lên lầu uống nước.
Uống nước xong, Hàn Tri Phản không vội đi lên lầu mà hắn đi ra khỏi biệt thự, châm một điếu thuốc.
Lúc hút được nửa điếu thuốc, Hàn Tri Phản nhớ lại lúc đánh Golf buổi sáng, có người tặng hắn một hộp thuốc lá đắc tiền còn đang để trong xe, hắn liền dập điếu thuốc đang hút rồi đi về phía chiếc xe đang đậu giữa sân.
Hắn còn chưa đến trước xe, bên tai đã truyền đến tiếng khóc nức nở.
Hàn Tri phản dừng lại.
Trong vườn rất yên tĩnh, không có âm thanh gì phát ra, Hàn Tri Phản tưởng mình nghe nhầm, vừa chuẩn bị nhấc chân đi về phía trước thì lại nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Hắn lần này đã xác định được hướng phát ra của âm thanh ấy.
Chần chờ một lúc, hắn cất bước, đi về phía vườn hoa.
Hắn cố ý bước đi một cách thật nhẹ nhàng.
Trong vườn hoa không bật đèn, càng vào trong vườn càng tối.
Hàn Tri Phản đi xa khoảng hai mét, mượn ánh đèn đang phát sáng bên ngoài vườn để nhìn bóng lưng đang ngồi dưới gốc cây hoa hồng già.
Chỉ từ bộ quần áo, Hàn Tri Phản liền nhận ra đó là Trình Vị Vãn.
Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, cúi đầu xuống gối, toàn thân run rẩy.
Cô có lẽ là sợ người khác phát hiện mình đang khóc nên cô cật lực đè nén bản thân, không để phát ra tiếng khóc.
Có lúc không kiềm được nên phát ra vài tiếng khóc nức nở.
Mặt dù hắn không nhìn thấy mặt cô nhưng từ cơ thể gầy gò của cô, Hàn Tri Phản có thể cảm nhận được cô đang khóc rất thương tâm.