Lúc Quý Ức hét lên, Thiên Ca vẫn còn ngỡ ngàng. Cho đến khi bên cạnh có người khẽ hô một tiếng “A”, cô mới quay đầu nhìn thoáng qua người vừa hô lên, thì thấy cô ta đang nhìn chằm chằm xuống chân cô. Thiên Ca nhìn theo ánh mắt của cô ta, kế đó, cô thấy Quý Ức đáng thương nằm sấp dưới chân mình.
Thiên Ca đứng sững tại chỗ, ngay sau đó, cô cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Cô chăm chú nhìn tay mình hồi lâu, trong đầu xẹt qua ý nghĩ “Vừa nãy, rõ ràng là cô không dùng sức, sao Quý Ức lại ngã lăn ra đất như vậy được?”
Trong lúc Trang Nghi đang ăn sushi, cô vô tình nghe được bên cạnh có người thì thầm bàn luận. Bọn họ nói “Thiên Ca xảy ra tranh chấp với người khác”, nghe vậy, cô mới tò mò nhìn sang chỗ Thiên Ca đang đứng.
Cho dù một nửa người Quý Ức đã bị người vây quanh xem che đi, nhưng chỉ cần nhìn thấy một góc áo của cô, Trang Nghi đã lập tức nhận ra cô gái đang liên tục khom người đằng kia chính là Quý Ức. Cô không hề nghĩ ngợi đã bỏ đĩa xuống, chạy nhanh về phía Quý Ức và Thiên Ca.
Lúc Quý Ức không cẩn thận làm đổ rượu lên người Thiên Ca, cô liên tục nói xin lỗi cô ta, bầu không khí hỗn loạn giữa hai người đã khiến cho nhiều người chú ý, vây quanh bọn họ.
Trang Nghi liên tiếp nói “Thật xin lỗi”, cố gắng lách vào bên trong. Cô vừa định nói với một nghệ sĩ nam “Xin lỗi, làm ơn nhường đường” thì đã nghe tiếng thét chói tay của Quý Ức vang lên. Cô vội ngẩng đầu, rướn cổ nhìn qua bả vai nghệ sĩ nam trước mắt, đã thấy Quý Ức nằm sấp trên mặt đất.
“Tiểu Ức!” Trang Nghi nghẹn ngào gọi tên Quý Ức. Cô cũng không còn tâm trí nói với người đang chắn trước mặt nữa, mà thẳng tay đẩy anh ta sang một bên, chạy vội đến bên cạnh Quý Ức, ngồi xổm xuống: “Tiểu Ức, cô bị sao vậy? Có bị thương ở đâu không?”
Quý Ức nắm cổ chân, trông có vẻ vô cùng đáng thương, lắc lắc đầu với Trang Nghi.
Trang Nghi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Quý Ức, cô lập tức nổi giận, ngẩng đầu nhìn Thiên Ca, sẵng giọng nói: “Thiên tiểu thư, sao cô có thể ra tay xô ngã người khác như vậy?”
Từ lúc thấy Quý Ức ngã sấp xuống cho đến bây giờ, Thiên Ca vẫn luôn đứng ngây ra đó, trố mắt nhìn. Lúc này, bị Trang Nghi quát hỏi, Thiên Ca mới hoàn hồn.
Thiên Ca há hốc mồm, vô thức mở miệng giải thích: “Tôi…”
Vốn dĩ cô định nói “Tôi không có xô cô ta”, nhưng chỉ vừa nói được một chữ, thì Quý Ức đang nằm sấp trên mặt đất đã yếu ớt nói: “Trang Nghi, là lỗi của tôi, là tôi không cẩn thận làm đổ rượu lên người chị Thiên Ca, chị ấy không vui cũng đúng.”
“Chị ấy không vui cũng đúng… Ý của câu nói này chẳng phải là ngầm khẳng định chuyện cô xô cô ta là thật?”
Thiên Ca lập tức nổi giận.
“Gì mà chị ấy không vui cũng đúng chứ hả?” - Trang Nghi nghiêm giọng phản bác: “Đâu phải là cô cố ý làm đổ rượu lên người cô ta. Thiên tiểu thư, với tư cách là người đại diện của Quý Ức, tôi cảm thấy hẳn là cô nên nói với Quý Ức câu…”
“Trang Nghi!” - Quý Ức vội đưa tay bịt miệng Trang Nghi. Vờ như bị lời của cô ấy hù dọa, Quý Ức vừa luống cuống vừa hoang mang: “Trang Nghi, cô đừng nói nữa, chuyện này là tôi có lỗi trước.”
Nói xong, Quý Ức lại quay đầu sang Thiên Ca: “Chị Thiên Ca, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi! Người đại diện của em hơi nóng tính, chị đừng để bụng!”