Quý Ức không dám tiếp tục suy nghĩ, càng không dám đứng ở đây thêm một phút giây nào nữa, vội cất bước chạy về phía cửa phòng.
Kéo cửa ra, trước khi rời khỏi phòng, bước chân Quý Ức khựng lại. Cô quay đầu, nhìn thấy sàn nhà phủ đầy son môi, khóe môi cô hơi mấp máy. Quý Ức cụp mắt nhìn thoáng qua mũi chân mình, cuối cùng, cô vẫn nhẹ nhàng khóa cửa. Sau đó đi nhanh đến trước thang máy, đưa tay ấn nút, đợi đến khi thang máy mở ra, cô vội vã bước vào, đi thẳng xuống tầng trệt.
Bởi vì còn khá sớm, nên không chỉ có sảnh lớn ở tầng trệt của khách sạn vắng người, mà ngay cả đường phố bên ngoài cũng vắng tênh.
Quý Ức đứng ở ven đường, ngơ ngẩn nhìn vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy vụt qua. Cô đứng ngây người trong chốc lát, sau đó vươn tay bắt một chiếc xe taxi trống đang chạy đến.
Sau khi lên xe, bác tài vừa khởi động xe chạy về phía trước vừa lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, cho hỏi cô đi đâu?”
Quý Ức ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa xe, khách sạn Tinh Quang đang không ngừng lui dần về phía sau.
Xe sắp chạy đến ngã tư phía trước, thấy cô vẫn không nói gì. Lúc này, bác tài mới lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư?”
Quý Ức hoàn hồn, mất khoảng hai giây, cô mới ý thức được bản thân vẫn chưa nói với tài xế địa điểm mình muốn đến, cô nhẹ giọng đáp: “Sân bay Cầu Vồng.”
Chưa đến giờ cao điểm, cho nên tình hình giao thông khá thuận lợi. Chưa đến nửa tiếng, xe đã đến tầng trệt của sân bay Cầu Vồng.
Thanh toán tiền xe xong Quý Ức liền bước vào sân bay.
Ngày mai có buổi liên hoan phim ở Thượng Hải, kỳ thật cũng không liên quan đến cô. Vốn dĩ cô có thể quay về Bắc Kinh, nhưng mà Hạ Quý Thần lại muốn tham gia liên hoan phim. Anh dự định ở lại thêm hai ngày nên bảo Trần Bạch đặt vé máy bay. Nhân tiện anh cũng đề nghị cô ở lại thêm hai hôm nữa, rồi về Bắc Kinh cùng anh luôn. Cô nghĩ quay về sớm cũng không có việc gì làm, cho nên đã đáp ứng anh.
Vừa hay, chuyến bay gần nhất có chỗ trống. Quý Ức cầm vé máy bay, thấy thời gian còn lại chỉ có năm phút, nên cô vội đi đến trạm kiểm soát an ninh.Còn bây giờ thì... Chuyện thứ nhất khi đến sân bay mà cô cần làm là đi đến quầy đăng ký đổi vé máy bay.
Chuyến bay sáng nay khá đông, sau khi Quý Ức qua khỏi trạm kiểm soát an ninh, thì đi đến khi vực đăng ký, cô cũng không ghé qua phòng nghỉ dành cho khoang hạng nhất, mà trực tiếp đi soát vé rồi lên máy bay.
Dựa theo hướng dẫn trên vé, Quý Ức nhanh chóng tìm được vị trí của mình. Sau khi cô đã ổn định chỗ ngồi, thì có một nữ tiếp viên bước đến hỏi cô cần dùng gì không.
Quý Ức lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối, sau đó cô tựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau, trong phi cơ vang lên thông báo về các quy định an toàn mà hành khách cần biết.
Nữ tiếp viên bước đến, thấp giọng nhắc nhở Quý Ức tắt điện thoại di động.
Lúc này, Quý Ức mới mở mắt. Bởi vì đi quá vội, cho nên cô chỉ cầm theo một cái túi xách, Quý ức lôi điện thoại trong túi ra, bấm tắt.
Cô vừa cất điện thoại vào túi xách, thì máy bay cũng bắt đầu khởi động, chạy dọc theo đường băng, dần dần gia tăng tốc độ. Cho đến khi máy bay rời khỏi mặt đất, Quý Ức bỗng có cảm giác tất cả những chuyện vừa xảy ra ở đây không chân thực, cứ như một giấc mơ.
Đúng vậy, cô thật sự hi vọng tất cả chỉ là mơ, nếu là mơ, cô cũng sẽ không cần phải buồn rầu và hoảng sợ như vậy...
Quý Ức vừa nghĩ, vừa đưa tay véo bắp đùi mình.
Đau... Cảm giác đau đớn khiến cô nhíu chặt mày, cũng khiến cho cô không cách nào trốn tránh sự thật.
Máy bay bay lên không trung, vững vàng tiến về phía trước.
Xuyên qua cửa sổ, Quý Ức nhìn thấy mặt trời vừa lên trên nền trời xanh thẳm. Tâm trí cô lại một lần nữa bay về đêm hôm qua.