Quý Ức ảo não giơ tay gõ lên đầu mình mấy cái, sau đó mới giương mắt nhìn từng đường cong cơ thể gợi cảm của người đàn ông kia, ánh mắt cô dần đi lên.
Đường cong tựa như mây trôi nước chảy, đôi môi hoàn mỹ, cái mũi cao ngất, lông mi dày rậm mà tinh xảo... Một khuôn mặt quen thuộc rơi vào tầm mắt cô, thân thể cô bất chợt run lên từng hồi.
Qua hơn mười giây, ánh mắt của cô mới chuyển từ cánh tay anh đi xuống cổ tay.
Bên trên có cột một sợi dây đỏ, nhìn rất chướng mắt.
Cô... Tối hôm qua, cô lại một lần nữa lên giường cùng Hạ Quý Thần...
Những suy nghĩ này từng chút từng chút một xẹt qua đầu Quý Ức. Cô vội thu lại ánh mắt, không tiếp tục nhìn Hạ Quý Thần nữa.
Tại sao cô và anh lại xảy ra quan hệ?
Quý Ức vắt óc suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra được tối hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Trái lại, càng nghĩ thì đầu càng cảm thấy trống rỗng.
Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Bọn họ bất quá chỉ là bạn. Đợi sau khi anh ấy tỉnh lại, thấy cảnh tượng như vậy thì phải làm sao? Còn cô... Cô nên phản ứng như thế nào?
Quý Ức càng nghĩ càng đau đầu, cô nhịn không được giơ tay lên, day day huyệt thái dương. Nhưng đầu ngón tay cô còn chưa chạm vào da thịt thì khóe mắt bỗng liếc thấy Hạ Quý Thần động đậy...
Đừng nói là anh ấy thức giấc nha?
Tim Quý Ức bỗng dưng ngừng đập, cô bị dọa đến nỗi không dám thở.
Khoảng một phút sau, Quý Ức thấy Hạ Quý Thần không động đậy nữa. Có lẽ vừa nãy anh chỉ đổi tư thế nằm thôi chứ chưa tỉnh lại. Lúc này, cô mới lén thở phào một hơi. Sau đó, Quý Ức không chút chần chờ vén chăn lên, nhẹ nhàng xuống giường, đi đến vali lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt, đánh răng qua loa. Quý Ức vội mặc quần áo, đứng trước gương buộc sơ mái tóc rối bù. Rồi mở cửa, thò đầu ra quan sát một lượt. Sau khi xác định người đàn ông trên giường vẫn còn ngủ say. Lúc này, cô mới đẩy cửa rộng ra, nhẹ nhàng di chuyển đến cửa phòng ngủ, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chạy nhanh ra ngoài.Truyện được dịch trực -tiếp tại i-READ--Quý Ức đóng cửa lại, quay người, định chạy ra khỏi phòng, nhưng bước chân cô chợt khựng lại. Cả một căn phòng phủ đầy son môi không hề báo trước đập vào mắt cô.
Cả người cô dường như bị điểm huyệt, đứng ngây ra tại chỗ.
“Sao lại nhiều son...” - Chữ “môi” đằng sau còn chưa ra khỏi miệng thì bên tai của cô bỗng dưng vang lên giọng nói của Hạ Quý Thần: “Vui không?”
“Tuy tôi không rõ là tôi đã làm gì sai mà khiến em không vui, nhưng em từng nói, phụ nữ thích nhất là thứ này. Khi cô ấy tức giận thì hãy tặng son môi, một cây không đủ thì hai cây, hai cây không đủ thì đưa một bộ!”
“Trước mặt em là một trăm bộ son môi.”
Quý Ức há hốc mồm, cô ý thức được những gì mình vừa nghe thấy là chuyện xảy ra đêm hôm qua.
Rõ ràng là Hạ Quý Thần đã đưa cô một trăm bộ son môi, nhưng mà... sao anh ấy phải đưa cho cô?
Quý Ức quay đầu, nhìn thoáng qua cánh cửa mà cô vừa đóng lại, cặp chân mày xinh đẹp khẽ nhíu, cô bắt đầu cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện.
Tối hôm qua có một cô gái tên là Hạ Viện đến tìm Hạ Quý Thần. Sau đó bọn họ cùng nhau đi vào phòng Hạ Quý Thần. Cô đi theo bọn họ lên lầu, rồi xuống lầu, tiếp đó cô uống rất nhiều rượu...
Quý Ức vừa nghĩ đến đây, thì phía sau cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt bỗng vang lên một tiếng ho khan.