Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Người tạp vụ đứng hơi gần, làm ảnh hưởng đến Qúy Ức, cô liền đem tầm mắt từ miếng ngọc chậm rãi dịch chuyển qua phía người tạp vụ, giọng điệu có chút mơ hồ: “Cô cũng cảm thấy hai miếng ngọc này lúc đầu là một khối ngọc hoàn chỉnh?
“Khẳng định a, nhìn ánh sáng cũng có thể biết là một khối, ngọc này là loại tốt nhất, trên thế giới cũng có rất ít, tiểu thư, nếu cô thấy không chắc chắn thì có thể tìm người nào đó am hiểu về ngọc để họ xem thử, như vậy không phải là được rồi sao?”.
Quý Ức không nói nữa, chỉ hướng về phía người tạp vụ hơi hơi dương khóe môi một chút.
Quý Ức đợi người tạp vụ rời đi, sau đó mới cất hai miếng ngọc vào cái túi nhỏ màu đỏ, nhét vào ví tiền rồi mới quay đầu nhìn chằm chằm ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ, tinh thần hoảng hốt.
………………..
Kỳ thật sau khi cô tỉnh lại nửa năm, cô vẫn luôn suy nghĩ xem chủ nhân của miếng ngọc nhỏ trong tay cô là của ai.
Miếng ngọc nhỏ trong tay cô không phải do cô nhặt được mà là trong lúc cô hôn mê bất tỉnh, chị hộ tá nhìn thấy rồi đưa cho cô.
Lúc cô mới tỉnh lại, ý thức rất thanh tỉnh nhưng miệng mồm lại không phải đặc biệt nhanh nhẹn, một thời gian dài nằm im không nhúc nhích cho nên muốn làm gì cũng phải cố hết sức, cha mẹ cô công việc bận rộn nên không thể chăm sóc cô mỗi ngày, lúc đó tất cả đều nhờ chị hộ tá nói chuyện với cô, giúp cô vận động.
Sau khi cô tỉnh lại một tháng, lúc đó là hơn một giờ chiều, cô có thể nói một câu ngắn gọn lưu loát, sinh hoạt đơn giản cũng có thể tự làm, tuy rằng phải dùng hết sức lực nhưng so với bình thường lại không có gì khác nhau.
Buổi sáng ngày hôm đó, cô đi theo chị hộ tá xem chị ấy phát đồng phục cho bệnh nhân hơn một giờ đồng hồ, cho nên sau khi ăn cơm trưa, bởi vì quá mệt mỏi, cô ngủ rất sâu, đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã là hoàng hôn.
Ánh sáng đỏ rực của mặt trời lặn chiếu khắp phòng, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy chị hộ tá đang ngây ngốc ngồi xổm trên mặt đất, cầm thứ gì đó.
Cô ngồi dậy, kêu một tiếng: “Chị Lương?”.
Chị hộ tá nghe tiếng, lập tức đứng dậy, đi tới mép giường, đem món đồ vừa nãy mình nhìn chằm chằm cho cô.
Cô cầm cái túi nhỏ màu đỏ, móc ra một miếng ngọc nhỏ, lúc cô nhìn thấy miếng ngọc nhỏ thì ngẩn người, hỏi chị hộ tá: “Đây là cái gì?”.
Chị hộ tá kéo ghế dựa ra ngồi xuống ở mép giường, nói chuyện với cô.
Chị hộ tá nói rất nhiều, qua lời nói của chị ấy, cô biết được, trong ba năm cô hôn mê này, ngoại trừ ba mẹ cô thì còn có một người đàn ông, ngày 18 hàng tháng sẽ tới thăm cô.
Ban đầu hắn cũng không có vào phòng bệnh, chỉ đứng xa xa ở hành lang, cách cửa sổ phòng nhìn cô.
Chị hộ tá nói diện mạo của người đàn ông kia cực kỳ đẹp, chị thấy hắn xuất hiện mấy tháng liền mà không có ý gì xấu, đại khái là muốn nhìn trộm cô, liền hỏi hắn có muốn vào phòng nhìn cô hay không?
Người đàn ông kia giống như không thể nói chuyện, đối mặt với sự dò hỏi của chị hộ tá, hắn nhìn chằm chằm giường bệnh cô đang nằm, nhìn một lúc lâu, như là đang do dự cùng rối rắm cái gì đó, qua thật lâu sau, mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Sau đó, mỗi tháng người đàn ông đều đến bệnh viện như cũ, có khi sẽ tiến vào phòng bệnh, có khi lại đứng ở trước cửa sổ như trước, người đàn ông đó nếu có vào phòng bệnh, cũng sẽ ngây ngốc ở bên trong rất lâu, có đôi khi đứng nhìn chằm chằm cô bốn năm tiếng đồng hồ mà không chớp mắt lấy một cái, cũng có khi ngây ngốc một giờ liền rời đi.
Chị hộ tá nói, chị ấy ở bệnh viện gặp rất nhiều người, chỉ cần nhìn mặt là đoán được ý.