Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 65: Không có ý nghĩa



Tư Mã Tĩnh là một người có mấy trăm năm duyên phận với Phục Hy viện, hung thú hành tẩu bí mật trong nhân gian, trong hàng trăm năm, vẫn duy trì liên lạc với Phục Hy viện.

Phong thư này cũng không bình thường.

Cho dù Phương Cảnh Tân cảm thấy hứng thú hay không hứng thú thì không thể nghi ngờ, ông nhất định phải đi chuyến này.

Người của Kỳ Lân sơn và Phục Hy viện tương giao, gắn bó suốt đời.

Sau khi nhận được tin tức của Chưởng môn Phương Cảnh Tân, bọn họ lập tức điều tra thông tin về Hạ Trường Sinh đưa cho ông.

Hạ Trường Sinh là người không có mệnh cách. Nghe nói mấy chục năm trước hắn nhận được chỉ điểm từ người của Phục Hy viện, phá tan vận mệnh chết yểu, tiếp tục sống đến ngày nay. Tháng trước, phụ mẫu của Hạ Trường Sinh đã chết, bản thân không có họ hàng gì ở Cù Châu. Hắn tặng tất cả gia tài của nhà họ Hạ cho toàn bộ bách tính trong thành, sau đó rời khỏi Cù Châu, không rõ đi về đâu.

Người của Kỳ Lân sơn lại liên lạc với người của Thiên Điểu cung.

Mạng lưới tình báo ùn ùn kéo đến, cuối cùng cũng thu được tin tức của Hạ Trường Sinh.

Sau khi hắn rời khỏi Cù Châu thì đi thẳng về hướng đông, ngắm biển rộng, nán lại cánh đồng hoa, trèo lên núi cao xem mặt trời lặn, mua y phục đẹp, chế tạo trang sức xinh đẹp, du thuyền, một mình thong thả hành tẩu giữa đất trời.

Tốc độ di chuyển của hắn rất nhanh, khiến người điều tra không đoán ra cách người này di chuyển.

Cho dù là ngự kiếm cũng sẽ không có tốc độ như vậy.

Tận hưởng khoảng thời gian cô đơn và thỏa mãn, hiện tại Hạ Trường Sinh đang ở trên một ngọn núi cao ở phía nam, nghe nói đã bảy ngày không rời đi.

Phương Cảnh Tân ngự kiếm, tìm mất năm ngày, tới nơi, đi lên núi cao.

Ông vốn cho rằng muốn tìm Hạ Trường Sinh cần thời gian nhất định, nhưng ông vừa lên đến đỉnh núi thì đã thấy hắn.

Bởi vì ngọn núi này rất cao, trên cao rất lạnh lẽo, vào lúc hoàng hôn đã không còn ai ở đây.

Một người y phục bẩn thỉu, mặc áo choàng màu xanh ngồi cạnh vách đá, hắn thả chân giữa không trung, không có một chút sầu lo mình sẽ ngã xuống.

Hắn lẳng lặng ngắm mặt trời lặn.

Đỉnh núi hiu quạnh, làm bạn bên cạnh hắn chỉ có một bông hoa nhỏ lay động trong gió.

“Ngươi là Hạ Trường Sinh đúng không?” Trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, Phương Cảnh Tân không còn nghi ngờ gì nữa.

Trên người người này toát ra sức mạnh dồi dào khiến kẻ khác khó tin. Nhưng dường như hắn không thể khống chế được sức mạnh này, chỉ có thể ở đây phóng thích khí tức trên người mình vào trời đất, sau đó mặc cho sức mạnh này tổn thương bản thân.

Đúng vậy, đây là người Tư Mã Tĩnh muốn ông tìm.

“Khách từ nơi nào đến?” Hạ Trường Sinh hỏi.

“Phục Hy viện.” Phương Cảnh Tân trả lời.

“Ồ, vì sao khách đến?”

“Ngươi.” Phương Cảnh Tân kiên định trả lời.

Hạ Trường Sinh nghe vậy, quay đầu lại.

Khi đó hắn vẫn giữ gìn dáng vẻ thiếu niên mười tám, mặt mày mang nét trẻ con, vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn. Trên mặt hắn có những vết ban màu đen, giống như bị người nguyền rủa, đã sắp bị ăn mòn đến chết.

Hạ Trường Sinh nâng tay lên, tay hắn còn bị nặng hơn mặt hắn, đã cháy đen một mảng.

“Không cần để ý đến ta, ta đã... sắp chết rồi.” Hạ Trường Sinh quay đầu lại, tiếp tục ngắm mặt trời lặn: “Vào khoảnh khắc tia nắng cuối cùng biến mất, cơ thể ta sẽ hoàn toàn bị ăn mòn. Đến lúc đó, ta sẽ không thể tiếp tục duy trì tình trạng hiện tại, sẽ ngã thẳng từ vách núi xuống, hồn về quê cũ, sẽ không gây ra phiền toái gì.”

Phương Cảnh Tân mím môi, nói: “Tư Mã Tĩnh bảo ta tới tìm ngươi.”

“Sau đó thì sao?”

“Ta biết cách giúp ngươi sống sót.” Phương Cảnh Tân nói: “Phục Hy viện có pháp thuật bí mật đó.”

“Ồ.”

Không lâu nữa mặt trời sẽ hoàn toàn lặn xuống, Phương Cảnh Tân phải thuyết phục Hạ Trường Sinh trong thời gian ngắn này.

“Ngươi muốn điều gì?” Phương Cảnh Tân hỏi.

“Nơi nghèo kiết hủ lậu như Phục Hy viện, có thể cho ta cái gì?” Hạ Trường Sinh khinh thường.

Vừa nói chuyện phiếm với Phương Cảnh Tân, Hạ Trường Sinh vừa lau tay lau mặt.

Nhưng vô ích, trên người hắn không phải dính bẩn, mà là máu và vết máu đọng lại.

Vẫn nói Chưởng môn của Phục Hy viện không có một ai dễ đối phó.

Nhìn động tác của Hạ Trường Sinh, Phương Cảnh Tân lập tức phân tích ra nhược điểm lớn nhất của người này.

“Chúng ta có rất nhiều trân bảo, có thể đổi lấy tiền. Nếu ngươi trở về cùng ta, ngươi muốn mua loại y phục nào chúng ta cũng mua cho ngươi. Cung cấp nước ấm vô hạn, cho ngươi tắm và rửa tay.” Phương Cảnh Tân hạ tuyệt chiêu: “Quan trọng nhất là, ta có thể giúp ngươi xóa đi những vết ban đen trên người ngươi.”

Đồng tử Hạ Trường Sinh chấn động.

Mặt trời đã lặn xuống lưng chừng núi.

“Ngươi còn muốn gì nữa?” Phương Cảnh Tân hỏi thẳng.

Hạ Trường Sinh mím môi, nói: “Câu này nên là ta hỏi ngài, ngài muốn cái gì?”

Giữa núi gió gào thét dữ dội.

Trời chiều ngả về tây, Hạ Trường Sinh theo Phương Cảnh Tân xuống núi.

Phương Cảnh Tân không giải thích gì, mang một người từ bên ngoài về. Mà lúc Hạ Trường Sinh vừa tới luôn đội mũ trùm đầu, không cho người khác nhìn thấy ngoại hình.

Lúc ấy, còn có người cho rằng Phương Cảnh Tân bắt quái vật gì đó trở về.

Người không dám lộ mặt, phần lớn đều xấu xí, hơn nữa cho dù Hạ Trường Sinh đã quấn kín mít thì người khác vẫn thấy được ban đen trên tay hắn.

Không giống quái vật sao?

Nhưng người của Phục Hy viện có cái gì chưa gặp qua chứ, với bọn họ không tồn tại thứ gọi là ngạc nhiên.

Bên trong Phục Hy viện, thật ra vẫn có người có bề ngoài như quái vật tồn tại, người mới tới không tính là gì.

Sau đó, ác mộng của Hoàng Tuyền Lưu bắt đầu. Phương Cảnh Tân không biết xấu hổ đòi sư đệ mình một số tiền, xuống núi đặt làm một đống y phục. Sau đó ông vào kho báu vật của Phục Hy viện, tốn rất nhiều sức lực, đào ra hai hộp trang sức.

Một bộ vàng, một bộ bạc.

Là vật phong ấn năm đó Phục Hy viện dùng để ngăn người nhà phát điên.

Hạ Trường Sinh đợi trong viện Phương Cảnh Tân sắp xếp cho hắn, chờ y phục mới tới, đeo vật phong ấn lên, đóng cửa không ra ngoài.

Sau đó vào một buổi tối nào đó, Phục Hy viện hỗn loạn.

Một thiếu niên gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương, không treo nổi y phục, lang thang trong Phục Hy viện như quỷ hồn.

Là Đường Trĩ.

Bởi vì Ác Mộng chú, đã nhiều năm hắn ta không ngủ được một giấc an ổn, hơn nữa ban đêm còn mộng du.

Lần này Đường Trĩ mộng du dọa không ít người của Phục Hy viện.

Bởi vì hắn ta không rên một tiếng đứng bên ngoài cửa sổ phòng người khác. Sau khi đám người phát hiện, hắn ta lại lập tức biến mất.

Các đệ tử Phục Hy viện bị quấy rầy, tìm Đường Trĩ khắp nơi.

Lo lắng cho hắn ta, cũng muốn đánh hắn ta tỉnh lại.

“Đường Trĩ.” Cố Phương thắp một ngọn đèn lồng, trong bóng đêm, thấy được bóng dáng Đường Trĩ thoáng qua. Nàng lập tức đuổi theo, đuổi tới trước phòng Phương Cảnh Tân.

Trong viện kia, có một người mới chuyển đến, vẫn luôn ở trong chưa bao giờ tiếp xúc với bọn họ.

Đường Trĩ đứng ở cửa phòng Hạ Trường Sinh, đáng sợ như quỷ hồn.

Cố Phương và các đệ tử phía sau nhìn nhau ra hiệu, không nói lời nào, nhanh chóng lập ra phương án chế ngự Đường Trĩ.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị bổ nhào lên, cửa phòng bị mở ra từ bên trong.

“Ban đêm đứng ở cửa phòng người khác, có bệnh hả?” Người bên trong vừa mắng vừa vươn một chân ra, một cước đá bay Đường Trĩ.

Đường Trĩ bị đá xoay tròn trên không trung, sau đó “bịch” một tiếng ngã xuống mặt đất.

Hắn ta lập tức tỉnh lại.

Đường Trĩ xoa đầu mình, mở mắt, ngẩng đầu.

Hắn ta vừa lúc đối diện các đệ tử của Phục Hy viện, thấy bọn họ vẻ mặt kinh hãi, ngây ngẩn nhìn phía trước.

Đường Trĩ lập tức quay đầu.

Một thanh niên đứng ở cửa phòng, từ trên núi đến Phục Hy viện, thời gian một tháng ngắn ngủn, ngoại hình của Hạ Trường Sinh đã từ thiếu niên biến thành thanh niên. Hắn khoác áo khoác, trang sức bằng vàng từ đầu đến chân lấp lánh dưới ánh trăng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đeo vàng khắp người vốn nên dung tục, nhưng ở trên người hắn lại chỉ thêm phú quý hoa lệ.

Hạ Trường Sinh liếc mắt nhìn đám người trước cửa một cái, lạnh lùng đóng cửa lại.

“Không được ồn ào nữa.”

Ngày hôm sau, tin tức người Phương Cảnh Tân mang từ bên ngoài về vào tháng trước là tuyệt thế đại mỹ nhân truyền khắp Phục Hy viện.

Lúc đó, ngoại trừ việc Hạ Trường Sinh tới Phục Hy viện thì không có gì xảy ra.

Lại một đêm, Đường Trĩ mộng du, sau khi tỉnh lại đã ở cạnh vách đá phía sau núi của Phục Hy viện.

Hắn ta gãi gãi đầu, thở dài một hơi.

Thật sự rất tra tấn người, hay là hắn ta nhảy thẳng xuống đi, xem có thể xuyên trở về hay không.

Đường Trĩ nghĩ như vậy, đi tới gần rìa vách đá.

Dưới vách núi có gió, gió thổi dữ dội, buộc Đường Trĩ lui về sau.

Một chiếc quạt giấy lạnh lẽo khoác lên vai Đường Trĩ.

Đường Trĩ quay đầu lại, nhìn mặt Hạ Trường Sinh: “Lại là ngươi sao, đại mỹ nhân, thật khéo.”

“Không khéo, đêm nay ta đã bao trọn ngọn núi này rồi.” Hạ Trường Sinh liếc Đường Trĩ.

Khuôn mặt hắn tuyệt đẹp, tạo thành sự đối lập rõ ràng với gương mặt hốc hác xấu xí của Đường Trĩ.

Ngay khi Đường Trĩ nghĩ mình sẽ dọa hắn, chuẩn bị rời đi, Hạ Trường Sinh ngồi xuống thảm cỏ.

Đương nhiên, dưới mông hắn có trải thảm.

“Ngươi là tình nhân sư phụ dẫn về sao?” Đường Trĩ tò mò.

“Ngươi nghĩ hay nhỉ.” Hạ Trường Sinh nói lạnh nhạt.

Đường Trĩ nhìn hắn một cái, cuối cùng ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh thảm lông của hắn.

“Ban đêm, ngươi không ngủ được, tới nơi này làm gì?” Đường Trĩ tò mò.

Hạ Trường Sinh vươn tay, chụm ngón tay tính toán.

Đường Trĩ nhìn ra hắn chỉ bấm tay bừa mà thôi.

“Đêm nay sẽ có cảnh đẹp.” Hạ Trường Sinh cười ngẩng đầu lên.

Đường Trĩ ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt hắn.

Là mưa sao băng.

Phía sau núi, vị trí này là nơi ngắm tốt nhất.

Mắt Đường Trĩ được sao băng thắp sáng.

Hắn ta không biết đã qua bao lâu, sau khi mưa sao băng đi qua, bầu trời đêm hoàn toàn yên tĩnh.

“Trên người ngươi có mùi hôi tanh gì đó.”

Nghe được giọng nói bên cạnh, Đường Trĩ quay đầu, sau đó hắn ta cuống cuồng ngửi y phục trên người: “Không thể nào, mặc dù bộ dạng ta lúc này nhìn như quỷ, nhưng vẫn tắm rửa hàng ngày, rất chú trọng vệ sinh cá nhân.”

Hạ Trường Sinh chống một chân, nhíu mày nhìn Đường Trĩ, nói: “Ngươi sắp bị hút khô rồi.”

Đường Trĩ rốt cuộc cũng biết lời hắn nói có ý gì.

Hạ Trường Sinh ngoắc ngón tay gọi hắn ta.

Đường Trĩ ngượng ngùng nói: “Bất ngờ thật, dáng vẻ như quỷ này của ta mà còn có thể có đại mỹ nhân muốn câu dẫn ta.”

“Không, ta không gọi ngươi.” Hạ Trường Sinh ung dung tự đắc, nhìn ác mộng bám trên người Đường Trĩ.

Nụ cười của Đường Trĩ cứng đờ.

“Ta có thể cứu ngươi đấy.” Hạ Trường Sinh mỉm cười.

Đường Trĩ trợn mắt, không dám tin.

“Hí, hồn phách của ngươi, có chút thú vị, ta cứu ngươi nhé.” Hạ Trường Sinh lầm bầm lầu bầu, đứng lên trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Trĩ, sau đó hắn túm áo Đường Trĩ.

Đường Trĩ vẫn chưa kịp phản ứng, Hạ Trường Sinh đã xách hắn ta đứng lên rồi vứt mạnh lên vách đá.

“Phịch!” Bất ngờ thật, người này nhìn thì mảnh khảnh, nhưng hơi sức lại rất lớn. Đường Trĩ cảm thấy mình muốn hộc máu.

Vẫn chưa xong.

Hạ Trường Sinh vừa hoạt động ngón tay, vừa lạnh mặt đi về phía hắn ta.

Kế tiếp, Đường Trĩ bị đánh rất thảm.

Trước khi Đường Trĩ ngất xỉu, đã nói như này: “Không thì ngươi cho ta một cái chết sảng khoái đi.”

Hạ Trường Sinh nghe vậy, dùng sức bổ ra một quyền.

Khi Đường Trĩ tỉnh lại, một mình một người nằm trên thảm cỏ phía sau núi, cỏ trải dài chim vàng anh bay, ánh nắng tươi sáng.

Hắn ta kinh ngạc phát hiện, lần này bản thân ngất xỉu lại không gặp ác mộng.

Đường Trĩ chạy xuống phía sau núi, gặp nhị sư huynh Hạ Xuân Đông.

Hạ Xuân Đông phát hiện Đường Trĩ bị thương toàn thân, đồng thời cũng phát hiện Ác Mộng chú trên người hắn ta đã biến mất.

Rốt cuộc Hạ Trường Sinh đã làm thế nào thì không ai biết.

Sau đó, Đường Trĩ vốn luôn luôn lạnh nhạt, cảnh giác đã biến thành kẻ thích bị Hạ Trường Sinh ngược.

Nghe chuyện xưa đến đó, Lâm Kiến giật giật khóe miệng, hỏi: “Đoạn quá khứ này là tứ sư huynh tự nói ra sao?”

Phương Cảnh Tân gật đầu.

“Huynh ấy vốn chính là cuồng chịu ngược, tuyệt đối không phải bởi vì đại sư huynh.” Lâm Kiến chắc chắn.

“Ha ha.” Phương Cảnh Tân cười cười, sau đó nghiền ngẫm ba chữ này: “Đại sư huynh.”

Hạ Trường Sinh đã vào Phục Hy viện một thời gian dài, đã đến lúc Phương Cảnh Tân cho hắn một thân phận.

Đơn giản nhất đương nhiên chính là nhận hắn làm đệ tử.

Đường Trĩ đã hiểu ý của Phương Cảnh Tân, mỗi ngày đều đảo quanh bên cạnh Hạ Trường Sinh, nói với hắn, về sau ngươi trở thành sư đệ của ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.

Hạ Trường Sinh nghe vậy, trầm ngâm không nói, nhíu mày suy nghĩ.

Hí.

Không đến mấy ngày, bầu trời nổi sấm sét, mưa to không ngừng.

Phương Cảnh Tân nhận được tin tức, có người thấy Thạch Đông Lâm đi tới vực sâu. Sau đó, gần nơi đó sét đánh trời mưa mấy ngày liền.

“Dấu hiệu này, là hung thú xuất thế.” Hạ Trường Sinh nói với Phương Cảnh Tân: “Khi hung thú thoát khỏi vực sâu, ông trời sẽ dùng sấm sét uy hiếp bọn chúng.”

Sấm sét và mưa to liên tục năm ngày, sau đó dừng lại.

“Đệ tử kia của ngài là người không mệnh cách?” Hạ Trường Sinh hỏi Phương Cảnh Tân.

Phương Cảnh Tân nhắc đến Thạch Đông Lâm, vẫn rất bi thương, ông nói: “Đúng vậy.”

“Từ mấy trăm năm trước, sau khi con hung thú hung dữ Tư Mã Tĩnh trốn thoát, hung thú chỉ có một biện pháp duy nhất có thể tồn tại trên thế gian này, đó chính là bám vào người không mệnh cách. Đệ tử của ngài đã làm giao dịch với hung thú.”

Phương Cảnh Tân nghe vậy, trầm mặc không nói, sau đó cầm kiếm, đi tới phía sau núi.

Ông thiếu chút nữa đã san phẳng một ngọn núi phía sau Phục Hy viện.

Phương Cảnh Tân đau lòng không phải vì Thạch Đông Lâm tạo quan hệ với hung thú, mà do từng quyết định ông đưa ra, cuối cùng lại suy bại đến vậy.

Đặt tên cho gã, cho gã thân phận, cho gã mong đợi.

Giống như gió thổi mây bay, tiêu tan không quay trở lại.

Ông dùng kiếm chống đỡ cơ thể mình, không thể rơi lệ, lại chìm vào tự trách. Hạ Trường Sinh ngồi trên cao, chống cằm nhìn ông.

“Là ta khiến tất cả đều trở nên vô nghĩa.” Phương Cảnh Tân cười nhạo bản thân.

“Ý nghĩa là gì?” Hạ Trường Sinh hỏi ông, giọng nói như đứa trẻ ngây thơ.

“Ý nghĩa?” Phương Cảnh Tân thả lỏng sức, đặt mông ngồi xuống đất, ngửa đầu nhìn bầu trời: “Ta vốn đặt tên cho nó, cho nó thân phận đại đệ tử của Phục Hy viện. Tất cả những thứ này đều là chờ mong một ngày nào đó nó có thể chống đỡ Phục Hy viện, hoàn thành nhiệm vụ đóng cửa vực sâu. Nó vốn nên là một người vĩ đại dũng cảm. Đông lâm Kiệt Thạch, dĩ quan thương hải, nó không phải tảng đá cố định, cũng không đủ can đảm để nhìn thẳng vào biển cả. Là ta chọn sai, là ta làm sai, hại nó, cũng tức giận vì nó đã phụ lòng ta.”

“Ta biết, đa số đại đệ tử của Phục Hy viện sẽ trở thành Chưởng môn tiếp theo.”

“Đúng.”

Phương Cảnh Tân đặt rất nhiều ý nghĩa lên người Thạch Đông Lâm.

Hiện giờ, vật cực tất phản [*].

[*] Hầu hết mọi thứ khi tới giới hạn cuối cùng sẽ biến đổi

“Ý nghĩa chỉ là thứ do người phàm ban tặng cho một sự vật, một người nào đó.” Hạ Trường Sinh nói: “Bản thân nó vốn không có ý nghĩa gì cả.”

Phương Cảnh Tân cười gượng.

“Ngài không tin những gì ta nói?” Hạ Trường Sinh hỏi ông.

Phương Cảnh Tân nhìn hắn, không trả lời.

Hạ Trường Sinh nhảy xuống từ trên dốc núi nhỏ, hai ba bước, đi đến trước mặt Phương Cảnh Tân.

“Ngài muốn nhận ta làm đồ đệ?” Hạ Trường Sinh hỏi ông.

Phương Cảnh Tân gật đầu.

“Vậy cho ta thân phận đại đệ tử của Phục Hy viện đi.” Hạ Trường Sinh nói.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phương Cảnh Tân không hiểu hắn đang nói cái gì.

“Ngài biết ta mà, những việc ngài muốn đại đệ tử làm, ta cũng không sẽ làm bất kỳ việc nào. Nếu ngài cảm thấy thân phận đại đệ tử này có ý nghĩa đối với ngài, vậy thì cho ta đi, ta sẽ chứng minh, tất cả những thứ này vốn không có ý nghĩa gì cả. Quá khứ chỉ là thứ được ban tặng bởi sự mong đợi của ngài.” Hạ Trường Sinh nói: “Hơn nữa nếu ta có thân phận đại đệ tử, sau này sẽ tiện cho ta làm việc, thực hiện lời hứa giữa ta và ngài.”

Phương Cảnh Tân mở to hai mắt, ngửa đầu nhìn Hạ Trường Sinh, một lúc lâu không có cách nào nói chuyện. Cuối cùng, ông nở một nụ cười thoải mái, gật đầu.

Bão cát thổi qua.

Hạ Trường Sinh dùng cách này trấn an Phương Cảnh Tân.

Đây chính là lý do tại sao lúc ấy Hạ Trường Sinh là người cuối cùng vào cửa, lại trở thành đại sư huynh.

Những người khác cũng rất khó hiểu về chuyện này.

Khi Phương Cảnh Tân tuyên bố muốn nhận Hạ Trường Sinh làm đệ tử, bọn họ không để tâm, đã sớm đoán ra rồi.

“Từ hôm nay trở đi, hắn chính là đại đệ tử của ta.” Phương Cảnh Tân nói.

Lúc ấy Hạ Trường Sinh ngồi bên cạnh ông, uống trà ăn điểm tâm, mặc kệ ánh mắt khác thường của những người khác.

“Sư phụ, không thể!” Hạ Xuân Đông là người đầu tiên đứng ra, hắn khẩn cầu Phương Cảnh Tân: “Chúng con đã có đại sư huynh rồi.”

Năm đó Thạch Đông Lâm chăm sóc bọn họ lớn lên, là đại sư huynh, cũng là ca ca, có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

“Con cũng không đồng ý.” Cố Phương đứng dậy, quay đầu đi: “Dù đại sư huynh làm sai, nhưng đại sư huynh...”

Đến bây giờ, bọn họ vẫn không cách nào oán hận người kia.

“Ngươi nghĩ như thế nào?” Bích Ngọc Trang hỏi Hạ Trường Sinh nãy giờ vẫn không nói gì.

Hạ Trường Sinh nghe vậy, cầm khăn tay, tao nhã lau miệng.

Nói thật, lúc ấy hơn một nửa số người trong đại đường hy vọng Hạ Trường Sinh từ chối Phương Cảnh Tân.

Nếu ngươi trở thành đại sư huynh của chúng ta thì Thạch Đông Lâm phải làm sao đây?

Nghĩ đến người chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn, Cố Phương gấp đến độ sắp rơi lệ.

Huynh ấy đã từ bỏ rất nhiều, mất đi rất nhiều, đã không còn chỗ dung thân ở Phục Hy viện, xin đừng lấy đi vị trí của cuối cùng huynh ấy.

Chỉ khi vị trí này còn trống mới nhắc nhở Cố Phương, mình thật sự từng có được người kia.

“Từ chối thì bất kính.” Hạ Trường Sinh mỉm cười.

Trong nháy mắt, Cố Phương xuất kiếm.

Kiếm tới trước mặt Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh vươn tay, dễ dàng kẹp lấy kiếm của nàng, đối diện với nàng.

Cố Phương rơi một giọt nước mắt.

Ngón tay Hạ Trường Sinh vừa động, Hoa Tiên Lệ của Cố Phương dần dần bị bẻ cong. Mắt thấy thanh kiếm này sẽ bị gãy, hắn dừng động tác lại.

Hạ Trường Sinh dùng thực lực tuyệt đối chứng minh mình ngồi vị trí này hoàn toàn yên tâm thoải mái.

“Đại sư huynh, buông ra đi.” Đường Trĩ là người đầu tiên thừa nhận Hạ Trường Sinh.

Kết cục đã định.

Ý của Phương Cảnh Tân là không thể thay đổi.

Vừa mới bắt đầu, Phương Cảnh Tân cũng tin tưởng lời Hạ Trường Sinh nói, có thân phận đại đệ tử sẽ dễ làm việc hơn.

Sau đó, Phương Cảnh Tân phát hiện, có được thân phận đại đệ tử, Hạ Trường Sinh có thể hoành hành ngang ngược ở Phục Hy viện.

“Trường Sinh, lúc trước con lừa ta nói muốn thân phận đại đệ tử, thật sự chỉ vì tiện làm việc sao?” Phương Cảnh Tân tò mò hỏi.

Hạ Trường Sinh đi đến đâu, đệ tử Phục Hy viện gà bay chó sủa đến đó.

“Đương nhiên đúng vậy, ngài hiểu con mà, bình thường con không nói dối.” Hạ Trường Sinh bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Nhờ phúc của Hạ Trường Sinh, làn sương mù bao trùm Phục Hy viện bấy lâu nay đã bị cuốn đi.

Bởi vì mọi người đã bị hắn dày vò đến mức hoàn toàn không còn cảm thấy buồn nữa.

Đây là chuyện xưa xảy ra trong thời gian Lâm Kiến không biết.

“Sư phụ, con có một câu hỏi.” Lâm Kiến lên tiếng.

“Hỏi đi.” Hôm nay Phương Cảnh Tân và y sẽ nói thật với nhau.

Lâm Kiến hỏi: “Ngài và đại sư huynh đã làm giao dịch gì?”

“Cái này à.” Phương Cảnh Tân không nghĩ tới y vừa hỏi, đã hỏi tới một câu hỏi mình tuyệt đối sẽ không trả lời: “Trường Sinh đã nói với ta, một ngày nào đó hắn sẽ nói bí mật này cho con. Nếu hắn đã nói vậy thì ta không nên nói, con chờ đi.”

Lâm Kiến nhíu mày.

“Con chỉ muốn hỏi điều đó thôi.”

Lâm Kiến đổi cách hỏi khác: “Đại sư huynh mang con từ bên ngoài về, cũng liên quan đến chuyện ước định này sao?”

Phương Cảnh Tân quay đầu nhìn Lâm Kiến.

Lâm Kiến chờ ông trả lời.

“Phải, cũng không phải.” Phương Cảnh Tân nói: “Hắn nói, có duyên với con.”

Lâm Kiến hơi vui vẻ.

Phương Cảnh Tân nhìn vẻ mặt của y, rất nghi ngờ.

“Sư phụ, ngài còn muốn nói gì không?” Lâm Kiến muốn rời khỏi.

“Có, nhưng ta cảm thấy mình không nên nói.” Phương Cảnh Tân nói.

Lâm Kiến tò mò nhìn ông.

“Đừng thích Hạ Trường Sinh.” Phương Cảnh Tân nói: “Con rất thích hắn, điều đó khiến ta ưu sầu.”

Lâm Kiến mím môi.

Phương Cảnh Tân quan sát vẻ mặt y.

“Mấy ngày nữa sẽ có mưa, sau đó mùa thu sẽ đến.” Lâm Kiến nói, sau đó đứng lên.

“Đúng vậy, thời tiết sắp chuyển lạnh rồi.” Phương Cảnh Tân là người thông minh.

Lâm Kiến xoay người rời đi.

“Thời tiết lạnh, cũng phải nghiêm túc tu hành.” Phương Cảnh Tân nói với theo sau lưng y.

“Con sẽ cố gắng.” Lâm Kiến đưa lưng về phía Phương Cảnh Tân, làm một động tác cố lên.

Phương Cảnh Tân nhìn Lâm Kiến rời đi, khẽ thở dài một hơi.

Tất cả những thứ này chắc chắn phải có ý nghĩa sâu xa gì đó.

Hoặc là, hoàn toàn là vô nghĩa.

Trên đường Lâm Kiến trở về phòng.

Nghe Phương Cảnh Tân nói chuyện xong, cho dù Lâm Kiến có ngốc cũng nên đoán được.

Đại sư huynh trong miệng Cố Phương, không phải Hạ Trường Sinh, mà là Thạch Đông Lâm.

“Đệ đã biết chuyện xưa từ chỗ sư phụ rồi chứ?” Một giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Kiến.

Lâm Kiến ngẩng đầu, Đường Trĩ đi tới bên y.

“Đã biết.” Lâm Kiến trả lời.

“Không nên trách Cố Phương.” Đường Trĩ nói: “Lúc vừa tới Phục Hy viện, vẫn là Thạch Đông Lâm chăm sóc bọn họ. Lúc đầu bọn họ không thể chấp nhận đại sư huynh cũng là bình thường.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, bị tra tấn phải thừa nhận.” Đường Trĩ nói thật.

Trước mặt Hạ Trường Sinh có thực lực tuyệt đối, những người khác thật sự là không đáng xem.

Đường Trĩ và Lâm Kiến cùng tản bộ, đi một đoạn đường.

“Thật ra ta có thể hiểu sư tỷ.” Lâm Kiến nói.

“Ồ, đệ nói những lời này khiến ta không kịp chuẩn bị. Ta còn tưởng đệ chỉ có duy nhất đại sư huynh chứ. Phàm là người phản đối hắn, đệ đều phải xông lên vung gậy đánh chết.” Đường Trĩ luôn nghĩ Hạ Trường Sinh là duy nhất trong lòng Lâm Kiến.

“Bởi vì ta cũng vậy.” Lâm Kiến muốn giải thích: “Nếu có một ngày đại sư huynh không còn, sau đó đột nhiên có một người, nói, về sau hắn mới là đại sư huynh, ta nhất định sẽ không thừa nhận.”

Đường Trĩ nghe vậy thì mỉm cười, sau đó vươn tay xoa đầu Lâm Kiến.

“Đệ đó đệ đó.”

“Tóc sắp rối rồi!” Lâm Kiến nhắc nhở hắn ta.

“Đệ cũng không phải đại sư huynh, sợ tóc rối cái gì chứ?” Đường Trĩ cười y.

Đường Trĩ cũng không nói gì, nhưng Lâm Kiến nghe Phương Cảnh Tân nói xong, có thể biết Đường Trĩ cũng có một khoảng thời gian dài không thoải mái trong quá khứ.

“Ta không sao.” Đoán được lo lắng của Lâm Kiến, Đường Trĩ cười, càng dùng sức xoa đầu y: “Đại nạn không chết, nhất định ông trời có thâm ý đó.”

Lâm Kiến và Đường Trĩ nói nói cười cười.

Ban đêm, trên đường, Lâm Kiến có một loại mừng thầm kỳ lạ.

Hóa ra như vậy.

Như vậy Hạ Trường Sinh cũng chỉ là đại sư huynh của một mình y.

--------------------

Vở kịch nhỏ:

Đường Trĩ: Đó chính là lý do ta trở thành một kẻ thích bị ngược.

Lâm Kiến: Ta không tin.

Hạ Trường Sinh: Ta cũng không tin.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv