“Đại sư huynh, đừng đi!” Cố Phương đang chìm trong ác mộng, vô thức vươn tay, điên cuồng muốn bắt lấy thứ gì đó.
Chỉ khi bắt được thứ gì, nàng mới có thể giữ người kia lại.
“Rắc.”
Cố Phương mở choàng mắt.
Nàng nhìn thấy một đôi mắt đang trợn tròn.
Cố Phương ngẩng đầu, nàng phát hiện mình đang vô thức bắt lấy tay Lâm Kiến trong khi ngủ. Lâm Kiến đi đến bên cạnh nàng, cong thắt lưng xuống, tựa như bị dọa.
Cố Phương suy nghĩ một giây đồng hồ, sau đó nàng buông tay Lâm Kiến ra, yên lặng bảo vệ ngực mình.
Lâm Kiến lập tức lộ ra ánh mắt coi thường.
“Cho dù đệ không chiếm được đại sư huynh thì cũng không cần đói khát như vậy chứ.” Cố Phương thấy nhìn Lâm Kiến giống như đang nhìn một kẻ cặn bã: “Mặc dù ngực của ta hơi phẳng, nhưng ta hoàn toàn là một nữ nhân, không phải nam cải nữ trang. Đệ kiềm chế bản năng cầm thú của mình một chút.”
“Ngũ sư tỷ, tỷ nghĩ nhiều rồi.” Lâm Kiến ngoài cười nhưng trong không cười: “Tuy dáng người phẳng như thớt thái rau của tỷ từng khiến ta hiểu lầm, nhưng chiều cao không đến bả vai ta của tỷ đã tiết lộ thân phận đặc biệt của tỷ rồi.”
“Muốn chết!” Cố Phương giận dữ, trở tay làm một cái phù thuật, trực tiếp tấn công Lâm Kiến.
Lâm Kiến quay đầu đi, dễ dàng tránh né.
Cố Phương thấy thế, từ bỏ việc chỉnh đốn Lâm Kiến, lại nằm xuống xích đu.
“Làm sao vậy? Không đánh nữa sao?” Lâm Kiến cong một chân tựa vào tay vịn xích đu, cúi đầu, nhìn Cố Phương.
Những năm gần đây y đã thay đổi rất lớn, đã trưởng thành rồi, khi cúi xuống bóng người đã có thể bao phủ Cố Phương, tóc không được buộc xõa xuống. Y phục của y nhìn qua thì có vẻ rất đơn giản nhưng thực ra đều được thêu hoa văn chìm phức tạp, đẹp đẽ mà xa hoa. Dù sao, đây cũng là y phục của Hạ Trường Sinh. Khi Lâm Kiến vừa tới Phục Hy viện, thanh kiếm mà y lấy từ rừng kiếm về đã bị nàng chặt đứt, một đao chia thành hai đoạn, hoảng loạn đến phát khóc. Hiện tại y lại có thể dễ dàng tránh thoát tấn công của nàng.
Nên nói năng lực cải tạo người của Phục Hy viện quá mạnh, hay là ánh mắt của Hạ Trường Sinh quá tốt đây.
“Chúng ta đã rất lâu không luận bàn rồi.” Lâm Kiến nói.
“Hôm nay không được.” Cố Phương lười biếng nằm trên ghế, ngửa đầu nhìn Lâm Kiến: “Hai ngày nay ta ngủ không ngon, tinh thần không tốt, không muốn đánh nhau cùng người khác.”
Lâm Kiến nhếch khóe miệng, nở nụ cười cứng ngắc.
“Nhìn đệ đằng đằng sát khí nha.” Cố Phương nheo mắt lại, kê tay dưới đầu, dù bận vẫn ung dung: “Đại sư huynh đi tìm sư phụ nói chuyện lâu quá, đệ ghen tị sao?”
“Sư tỷ, tỷ thật hiểu ta.” Lâm Kiến khen ngợi.
Cố Phương cười cười.
“Từ nhỏ ta đã là một tên nhóc rất có vấn đề, đồ mà ta muốn, sẽ không bao giờ để sẩy tay dù chỉ một chút.” Lâm Kiến vươn tay, dịu dàng cầm lấy một lọn tóc của Cố Phương, híp mắt nhìn nàng: “Hy vọng đối thủ của ta có thể ít đi một chút.”
Cố Phương tỏ vẻ ghét bỏ, nói thẳng: “Không phải tất cả mọi người đều thích Hạ Trường Sinh, đệ nghĩ nhiều rồi.”
“Ta biết.” Lâm Kiến đột nhiên cười tươi, thả tóc Cố Phương ra, đứng dậy.
Cố Phương cảm thấy Lâm Kiến hơi bất thường.
“Vừa rồi sư tỷ gặp ác mộng, ta vốn muốn đến đánh thức tỷ.” Lâm Kiến nói.
“Ta sao?” Cố Phương hơi kinh ngạc, sau đó nói: “Ta không nhớ ta mơ thấy cái gì.”
Lâm Kiến cười cười, sau đó nói với nàng: “Ta đi xem đại sư huynh đã trở về hay chưa.”
Cố Phương nhìn y rời đi, ánh mắt hơi phức tạp.
Một bên khác, Đường Trĩ thấy trong lòng hơi bất an, đi tới tàng thư các của Phục Hy viện. Hắn ta lén lút, tới một góc bí mật, rút một quyển sách bên trong đống sách cũ ra.
Cuốn sách này là ngôn ngữ quen thuộc duy nhất hắn ta nhìn thấy sau mấy chục năm lang thang.
Hắn ta mở sách ra, trên trang đầu tiên là một dòng chữ: Are you chuanyue come there?
Những trang này trông giống như câu hỏi kiểm tra từ một tạp chí tồi tàn nào đó.
Mỗi lần nhìn thấy những lời này, Đường Trĩ lại bội phục bản thân vì đợt thi cấp sáu không nộp giấy trắng.
Những tiếng Anh kiểu Trung này thật sự khiến người ta mừng như điên.
Hắn ta chọn yes, sau đó tiếp tục xem.
In this world, thân phận của bạn có liên quan đến hung thú không?
Đường Trĩ chọn no.
Câu bên dưới là: Chúc mừng bạn, giữa bạn và hung thú không có quan hệ gì, bạn sẽ trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ ở Phục Hy viện.
“Yes!” Đường Trĩ kích động nắm tay lại.
Đây là dòng tiếp theo được viết trên cuốn sách: And, về việc vì sao chúng ta sẽ xuyên không, cùng với tính khả thi và một số thao tác thí nghiệm đơn giản và thiết thực để chúng ta xuyên trở về, tôi đều viết trong này. Hy vọng những người sau đọc được quyển sách này, có thể tìm được chút trợ giúp, có thể đưa ra lựa chọn chính xác cho mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đó cũng là lúc sự vui vẻ của Đường Trĩ kết thúc.
Bởi vì nội dung phía sau hoàn toàn ngược lại với trắc nghiệm ngu ngốc và tiếng Anh kiểu Trung ở phía trước. Tất cả đều được viết bằng tiếng Anh chuyên ngành cực kỳ phức tạp.
Sau khi xem một lượt, cuối cùng Đường Trĩ cũng biết vì sao mình thi cấp sáu nhiều lần như vậy mới qua. Hắn ta đã xem nhiều lần như vậy mà chỉ nhận ra mấy từ đơn. Cái gì mà đường hầm thời gian, phối hợp thời gian, tính chu kỳ.
Năm sáu trang giấy đều là tiếng Anh như vậy.
Cuối cuốn sách, người viết thừa nhận: Thực ra tôi là một người ngoại quốc, tiếng Trung quá khó, tôi đã rất cố gắng. Chúc người thấy được quyển sách này cả đời bình an.
Khuôn mặt Đường Trĩ vặn vẹo.
Ta không tin về sau ngươi đã học giỏi tiếng Trung ở đây. Nếu ngươi học giỏi, vì sao không trở lại, phiên dịch lại lần nữa.
Đường Trĩ rất hận!
Nhét sách lại vị trí ban đầu trên giá sách, Đường Trĩ rời khỏi tàng thư các.
Mặc dù hắn ta biết người của Phục Hy viện căn bản sẽ không quan tâm hắn ta đến từ đâu, nhưng hắn ta vẫn nên giữ kín chuyện mình xuyên qua thì hơn.
Đường Trĩ rời khỏi tàng thư các, đi về viện của mình.
Trên đường, hắn ta gặp Lâm Kiến.
Hắn ta cảm thấy sắc mặt Lâm Kiến nhìn không tốt lắm.
Thấy Đường Trĩ, Lâm Kiến đi hai ba bước tới, chắn trước mặt hắn ta.
Đường Trĩ hơi xấu hổ, Lâm Kiến chủ động tới cửa, hình như cũng không có chuyện gì tốt, hắn ta hỏi: “Đệ lại muốn làm gì? Nếu đệ muốn ta giúp đệ bỏ thuốc mê đại sư huynh, giúp đệ mạnh hơn, ta có thể hỗ trợ, nhưng...”
“Ta chỉ muốn hỏi sư huynh một vấn đề mà thôi.” Lâm Kiến nho nhã lễ độ.
“Được, đệ nói đi.” Đường Trĩ rất dè dặt.
Lâm Kiến hé miệng, hơi do dự.
Đường Trĩ nói: “Bây giờ đệ rối rắm, đến tối lại muốn nói, không bằng nói thẳng xem đệ muốn hỏi cái gì đi. Ta thừa nhận, ta biết cái chăn đại sư huynh đắp lúc vừa tới Phục Hy viện để ở đâu, nếu đệ muốn có thể đi lấy.”
“Ta không muốn hỏi cái này.” Lâm Kiến không biết làm sao.
Rốt cuộc hình tượng của y ở trong lòng Đường Trĩ là cái dạng gì chứ?
Đường Trĩ khó hiểu: “Vậy đệ còn có chuyện gì?”
“Chính là cái kia...” Lâm Kiến suy nghĩ một chút để tìm từ, cuối cùng lựa chọn một câu khá thích hợp, nhưng lại kéo vấn đề đi hơi xa: “Ngũ sư tỷ, có người mình thích không?”
“Cố Phương?” Đường Trĩ nghe vậy, cũng cả kinh: “Đệ để ý đời sống tình cảm của Cố Phương từ bao giờ vậy?”
Lâm Kiến một lời khó nói hết.
“Cố Phương... Hí...” Đường Trĩ trầm tư suy nghĩ: “Không đúng, vì sao đột nhiên đệ lại muốn hỏi Cố Phương?”
Hắn ta không thể hiểu được.
“Ta quan tâm sư tỷ của mình một chút thì làm sao?” Lâm Kiến nói, ánh mắt sáng ngời có thần.
Ánh mắt gạt người.
Đường Trĩ liếc nhìn Lâm Kiến, sau đó lắc đầu cười khẽ, xoay người, lập tức rời khỏi.
“Sư huynh!” Lâm Kiến vội vàng đuổi theo.
“Đệ không thành thật.” Đường Trĩ cười hì hì: “Hay là thôi đi, ta có cảm giác hôm nay không thể cùng đệ nói chuyện phiếm.”
“Hừ!” Lâm Kiến bất mãn.
“Đệ nha đệ nha.” Đường Trĩ quay đầu, dùng ngón trỏ chỉ vào Lâm Kiến, nở nụ cười ngầm hiểu.
“Tứ sư huynh.” Lâm Kiến ra vẻ.
Đương nhiên, cuối cùng, Lâm Kiến vẫn không thu hoạch được gì. Lúc Đường Trĩ kín miệng thì một chữ cũng không moi được.
Trăng trên đầu cành.
Hạ Trường Sinh ngáp một cái, bước chậm quay về viện của mình.
Khi hắn đẩy cửa phòng mình ra, cánh cửa của phòng nhỏ bên cạnh bên lập tức được mở ra từ bên trong.
Hạ Trường Sinh quay đầu nhìn thoáng qua, không tức giận: “Hơn nửa đêm, ngươi không ngủ được, dọa người làm gì?”
Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh ở cùng một chỗ.
“Ta nghe được tiếng động thì biết huynh trở về, cho nên ra xem.” Lâm Kiến mặc đồ ngủ, đóng cửa phòng lại, đi thẳng tới chỗ Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh thấy thế, lập tức vươn tay, muốn ngăn Lâm Kiến lại.
Lâm Kiến đi thẳng đến đụng vào người hắn.
“Ngươi ngủ thì ngủ đi, lại đây làm gì?” Hạ Trường Sinh buồn bực.
Lâm Kiến đột nhiên che ngực, kêu đau một tiếng.
Hạ Trường Sinh mở quạt giấy ra, nhìn y diễn trò.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta mơ thấy một cơn ác mộng rất đáng sợ, ta muốn ngủ cùng đại sư huynh.”
Hạ Trường Sinh hé miệng cười, sau đó dùng quạt giấy gõ đầu y một cái: “Nói vớ vẩn.”
Lâm Kiến thấy tâm trạng của hắn tối nay không tồi, cảm thấy cũng không phải không có khả năng, cho nên lập tức đánh lén.
Hạ Trường Sinh lập tức ngồi xổm xuống, tránh đòn tấn công của Lâm Kiến.
Lâm Kiến: “...”
“Thằng nhóc chết tiệt, muốn đánh lén ta, ngươi còn non lắm.” Hạ Trường Sinh đắc ý.
Lâm Kiến không nói nên lời, vuốt lại y phục bị làm loạn.
“Trở về ngủ đi.” Hạ Trường Sinh nói: “Gần đây ta đều ở Phục Hy viện, có thể gặp mặt bất cứ lúc nào.”
Hạ Trường Sinh nói cũng có lý, quan trọng nhất là, chỉ cần tu hành của Lâm Kiến vẫn còn kém Hạ Trường Sinh thì y sẽ không thể làm gì hắn.
Lâm Kiến khép quần áo lại, lòng đầy oán niệm quay về phòng của mình.
Ngày hôm sau, Hạ Trường Sinh tỉnh dậy, rời giường thay y phục, lại bắt đầu chải đầu.
Khoảng thời gian này ở bên ngoài, đã rất lâu hắn không có đủ thời gian nhàn nhã mà chải đầu.
“Ôi, tóc của ta, lâu lắm rồi không sửa sang lại, rối hết rồi.” Hạ Trường Sinh vuốt mái tóc của mình, đau lòng dùng lược chải.
“Đại sư huynh, muội thật sự rất bội phục huynh.” Cố Phương xuất hiện ở cửa sổ phòng Hạ Trường Sinh, chống má nhìn hắn: “Huynh cứ như vậy thì sau này thật sự sẽ không trọc đầu sao?”
Hạ Trường Sinh nghe vậy, lập tức lấy lược trong tay ném nàng.
Cố Phương vội xoay người quỳ gối xuống, trốn sau vách tường.
Chờ lược của Hạ Trường Sinh rơi xuống sàn nhà, Cố Phương mới dám đứng lên lại.
Khi nàng tiếp tục nhìn vào trong thì càng chịu thua.
Hạ Trường Sinh lấy một chiếc lược ngà voi từ trong hộc bàn bàn ra, lại tiếp tục chải đầu, hoàn toàn không để khúc nhạc dạo vừa rồi vào mắt.
Đây là điểm khiến Cố Phương bội phục hắn nhất.
Thế giới tinh thần của người này không phải mạnh mẽ bình thường đâu, mặc cho người khác cà khịa hay oán giận, cũng không thể thay đổi chút nào.
“Đại sư huynh.” Cố Phương gọi hắn.
“Hử?”
“Huynh xem hôm nay trời sáng không khí trong lành, gió mát ấm áp dễ chịu, không biết tiểu muội có vinh hạnh mời huynh đến sau núi Phục Hy viện du ngoạn không?”
Hạ Trường Sinh ngẩng đầu khỏi gương, liếc mắt nhìn Cố Phương.
Cố Phương bày vẻ mặt chờ đợi.
Hạ Trường Sinh hé miệng, nói rất dứt khoát: “Không có.”
Cố Phương thiếu chút nữa té ngã.
Đúng là một nam nhân khó tính lại lạnh lùng mà. Một thiếu nữ xuân thì như nàng chủ động đưa ra lời mời, vậy mà hắn lại lập tức từ chối không cần suy nghĩ.
Hạ Trường Sinh không hề cảm thấy mình quá đáng, hắn kéo gương soi, cực kỳ vừa lòng với bản thân.
“Muội thật sự có việc muốn nói với huynh.” Cố Phương không biết làm sao.
“Ngươi có việc thì nói ở đây đi, nói ngay bây giờ.” Hạ Trường Sinh rất tùy tiện.
“Huynh không thể săn sóc một chút sao, có hiểu được là sở dĩ muội muốn hẹn huynh đến sau núi là bởi vì chuyện này khó nói không?”
“Sau núi, chỉ có ngươi và ta. Ở trong này, cũng chỉ có ngươi với ta.” Hạ Trường Sinh không rõ có gì khác nhau: “Sáng sớm Lâm Kiến đã đi tu luyện rồi.”
Nhìn ra dù thế nào Hạ Trường Sinh cũng không làm theo ý mình, Cố Phương thở dài một hơi, đành phải đồng ý với ý kiến của hắn, nàng đi vào từ cửa sổ.
Hạ Trường Sinh còn đang soi gương.
“Huynh xoay người lại đi, ngồi đối mặt với muội.” Yêu cầu của Cố Phương rất thấp.
“Nhiều chuyện.” Hạ Trường Sinh nói, sau đó trượt mông trên ghế, xoay người.
Cố Phương chống lại ánh mắt của Hạ Trường Sinh, thầm thở dài một hơi, nói: “Muội muốn hỏi huynh về chuyện Thạch Đông Lâm một chút.”
“Ừ, ngươi hỏi đi.” Hạ Trường Sinh không sao cả.
Cố Phương hé miệng, chớp chớp mắt.
Nàng hẳn là có rất nhiều câu hỏi, nhưng khi cơ hội ở ngay trước mắt, lại không nói được một câu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cửa sổ rộng mở, có thể nhìn thấy Cố Phương và Hạ Trường Sinh ngồi đối diện nhau.
Hai người bọn họ coi như là tuấn nam mỹ nữ, khi ở cùng một chỗ, thật sự rất đẹp mắt.
Tu luyện trở về, Lâm Kiến mang điểm tâm đến cho Hạ Trường Sinh thấy một màn này, thiếu chút nữa tức giận đến mức ném cái đĩa trong tay đi.
--------------------
Vở kịch nhỏ:
Lâm Kiến: Tức chết ta rồi.
Hạ Trường Sinh: Bỏ cơm xuống, người có thể đi ra ngoài tức giận.