"Thơ hay! Ninh Yến quả nhiên có tài làm thơ tuyệt thế!" Lý Mộ Bạch vỗ tay đánh bốp.
Ông vô cùng hưng phấn, vừa kinh hỉ khi là thi nhân thấy được một bài thơ hay, vừa chờ mong phản ứng của học sinh học viện khi nhìn thấy bài thơ này.
Trương Thận không bình phẩm gì, chỉ nhìn Hứa Thất An, trong mắt đầy vẻ thưởng thức và tự đắc, người này là đệ tử do ông tìm ra đấy.
"Văn từ mộc mạc, nhưng ý vị thâm sâu. Canh ba đèn thắp canh năm gáy, chính khi nam tử đọc văn thư.... Cẩn Ngôn huynh, còn nhớ hồi chúng ta còn trẻ, học ở học viện không?"
Trần Thái thưởng thức bài thơ khuyên học, cảm thấy lập luận thật là sắc sảo, dư vị kéo dài.
Trương Thận ngẩn người, nhớ lại cảnh tượng của thư viện thời gian trước, buồn bã:
"Chúng ta hồi đó, lúc ta còn trẻ nhà nghèo, hôm nào cũng chỉ được ăn có hai cái bánh bao, đêm nào bụng cũng đói kêu vang, vẫn cố gắng chống đỡ khêu đèn đau khổ đọc."
Lý Mộ Bạch đầy ý vị: "Đó là lý do cứ ba ngày hai bữa ngươi lại trộm trứng gà của ta?"
Trương Thận không vui: "Việc người đọc sách làm sao lại gọi là trộm, đó là mượn, chả phải sau đó ta đã trả lại ngươi sao."
Lý Mộ Bạch dựng râu trừng mắt: "Một quả trứng gà khi nghèo khó, chính là nghìn vàng vạn lượng lúc hiện giờ."
Trần Thái "khụ" một tiếng, cắt ngang hai vị hảo hữu cãi lộn, nhìn Hứa Tân Niên: "Từ Cựu, sau kỳ thi mùa xuân, dù thứ hạng là bao nhiêu, thì ngươi cũng có tư cách để làm quan. Đã suy nghĩ tương lai thế nào chưa?"
Bỗng nhiên nói vào chính đề, làm mọi người đều thấy hơi ngượng nghịu. Trương Thận và Lý Mộ Bạch im bặt, theo bản năng ngẫm nghĩ tương lai cho Hứa Từ Cựu.
Trần Thái nhìn hai đại nho muốn nói lại thôi, không cho hai người cơ hội nói chuyện: "Bình thường, ở lại kinh trước sau phái ra ngoài, chính là con đường lên chức của quan trường. Tuy ta không làm quan, nhưng cũng có chút mặt mũi trong chốn quan trường, có thể giúp ngươi ở lại kinh."
Thân là lão sư, Trương Thận lập tức mặt mày hớn hở: "Thế thì tốt quá. Từ Cựu, còn không mau tạ ơn Trần huynh."
"Không cần không cần, nếu quả thật muốn báo đáp, thì lão phu có một ý tưởng...." Trần Thái cười.
Nghe lão hữu nói, Trương Thận với Lý Mộ Bạch đều thấy có điều là lạ.
Không có ai bảo báo đáp ngươi đâu.
Trần Thái cười tủm tỉm: "Ninh Yến à, ngươi là khối ngọc thô chưa mài dũa, nếu muốn thành tài, thì phải tạo hình. Hai lão thất phu này sống rất lung tung lộn xộn, ngươi chuyển qua làm môn hạ lão phu đi."
"Cút, lão tặc vô sỉ." Lý Mộ Bạch với Trương Thận giận dữ.
Hứa Thất An bắt ngay cơ hội: "Hai vị tiên sinh, Ninh Yến quả thật có vấn đề cần thỉnh giáo."
Hôm nay tới thư viện Vân Lộc, chính là tới để giở trò mà.
"Vãn bối bị kẹt ở Luyện Tinh Cảnh một thời gian dài, vì thân không có công huân, trong nhà nghèo khó, không có tài nguyên và cơ hội để bước vào Luyện Khí Cảnh." Hứa Thất An hành lễ, cúi người chín mươi độ:
"Nhờ tiên sinh giúp ta mở Thiên Môn."
Đây là mục đích thứ hai hắn đến thư viện. Tuy có thể bán pháp khí Tống Khanh đưa, để có bạc mở Thiên Môn.
Nhưng làm như vậy không có vui, Hứa Thất An là kẻ luôn theo đuổi niềm vui.
Trương Thận lắc đầu bật cười: "Ngươi đây là, cái gì cũng dám thử khi tuyệt vọng, cái chúng ta tu là Nho đạo, làm sao mở Thiên Môn được cho ngươi? Khí cơ tuần hoàn trong cơ thể ra sao, kinh mạch đi như thế nào, cái này chỉ có võ phu các ngươi mới biết."
Khác biệt hệ thống dữ dội hơn mình tưởng.... Hứa Thất An có chút thất vọng, không cam lòng hỏi: "Vãn bối không rõ, nếu mở Thiên Môn cần phải có cao thủ từ Luyện Thần Cảnh trở lên hỗ trợ, vậy những người đầu tiên làm sao mở được Thiên Môn?"
"Ngươi nghĩ con đường võ đạo là do người nào khai sáng ra? Làm một lần là thành công chăng?" Lý Mộ Bạch bưng chén trà, hỏi ngược lại.
Hứa Thất An lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không biết.
"Là hết đời này tới đời khác lần ra…" Lý Mộ Bạch chậm rãi giải thích: "Có lẽ lúc mới bắt đầu, Luyện Tinh Cảnh chính là đỉnh phong, sau đó có người nhờ cơ duyên xảo hợp, mở được Thiên Môn, thế là Luyện Khí Cảnh trở thành đỉnh phong của võ đạo. Qua năm này tháng nọ, mới hình thành nên hệ thống võ đạo hoàn thiện."
"Cơ duyên xảo hợp?" Hứa Thất An bắt được từ mấu chốt.
"Cao thủ Luyện Thần Cảnh hỗ trợ mở Thiên Môn là cách nhanh, tiện và an toàn nhất, nhưng nó không phải là biện pháp duy nhất." Lúc này là Trần Thái tiếp nhận chủ đề, mỉm cười:
"Lúc hài nhi mới ra đời, trong người có ẩn chứa một luồng Tiên Thiên chân khí, khi tuổi tác tăng dần, Thiên Môn dần khép lại, Tiên Thiên chân khí ẩn vào trong người, nếu muốn lôi được nó ra lại, thì phải mở thiên môn đã khép từ lâu rồi."
Hứa Thất An gật đầu, người ăn ngũ cốc hoa màu, sinh ra tạp chất, làm thiên môn bế tắc, cũng làm khí cơ vận hành bị bế tắc.
Kiến thức lí luận này nhị thúc từng dạy rồi.
"Phương pháp có rất nhiều cách, ngoài cách nghe nhiều nên thuộc là mở Thiên Môn, thì có hai phương pháp nữa, một là phương pháp thổ nạp."
"Phương pháp thổ nạp cần tập từ khi còn nhỏ, ngày ngày pha dược tắm, tẩy rửa kinh mạch, quán thông Thiên Môn, sau mấy chục năm, vì biện pháp này quá tốn hao tiền của, nên bị đào thải."
"Phương pháp thứ hai, là dùng ngoại lực giúp mở Thiên Môn, cũng là cách các tiền bối đã dùng lúc thời kì đầu, ví dụ như dùng yêu đan.
"Yêu đan là tinh hoa đạo hạnh ngưng tụ của yêu tộc, bên trong chứa đầy năng lượng, khi dùng yêu đan, năng lượng dồi dào của nó sẽ giúp cưỡng ép đả thông kỳ kinh bát mạch, nhưng bởi vì không khống chế được, nên đây cũng là phương pháp cửu tử nhất sinh."
Ra là thế.... mặc dù không lợi dụng thành công, nhưng cũng có thêm hiểu biết, không lỗ.... Hứa Thất An cảm kích: "Tạ các tiên sinh đã giảng giải."
Xem đi, đã khiêm tốn còn lễ phép, nói chuyện cũng dễ nghe. Ba vị đại nho cười vuốt râu, rất hài lòng về Hứa Thất An.
...
Thư viện chính là Thánh Nhân Học Cung, còn gọi là Thánh Nhân miếu, bên trong thờ phụng người khai sáng ra Nho đạo, thiên cổ đệ nhất nhân.
Bên ngoài Thánh Nhân Học Cung là một khoảng đất lát đá xanh rất rộng, đủ chứa tất cả đệ tử của Vân Lộc thư viện.
Mỗi năm, mỗi khi tới kỳ thi Hương mùa xuân, viện trưởng của thư viện sẽ triệu tập học sinh tới đây, dõng dạc dạy bảo, động viên học sinh nỗ lực đọc sách, thi cử kiếm công danh, tận tụy cống hiến, chết vì xã tắc.
Trên bãi đất có một bức tường thấp sơn màu đỏ loang lổ, trên tường dán một tầng giấy không bóc ra được.
Bức tường này là tường thông báo của thư viện Vân Lộc, là nơi dán các bài văn chương, thi từ, tranh chữ của các tiên sinh, và các tác phẩm ưu tú ngẫu nhiên xuất hiện của học sinh.
Cũng là nơi dán các bố cáo của thư viện.
Hai thư đồng đi tới bảng dán bố cáo, một người bưng cuộn giấy, một người trét hồ dán lên tường, sau đó hợp lực, mở cuộn giấy rất to kia ra, dán lên tường.
Động thái này lập tức khiến tất cả học sinh xung quanh chú ý, nhìn chằm chằm vào trang giấy vô cùng to bự kia.
"Dán cái gì thế? Đi, đi qua xem."
"Ồ, không phải văn chương, hình như là thơ.... vậy thì có gì hay đâu!"
"Sau khi Tử Dương cư sĩ rời khỏi học viện, thơ của các tiên sinh trong học viện, xem hay không xem cũng chẳng khác gì nhau."
Đám học sinh tốp năm tốp ba vừa nói vừa xúm lại chỗ tường thông báo, chăm chú đọc trang giấy to tướng mới dán kia.
Chữ viết trên trang giấy rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, giữa những nét chuyển bút lộ ra một sự lăng lệ ác liệt.
"Đây là chữ của Trương tiên sinh." Có học sinh nhận ra.
Càng lúc càng có nhiều học sinh tụ tới xem trang thơ.
"Canh ba thắp đèn canh năm gáy, chính khi nam tử đọc thi thư.... xấu hổ, xấu hổ quá, sau khi thi Hương, ta không còn khêu đèn đêm đọc nữa."
"Bài thơ này nhìn thì mộc mạc bình thường, nhưng lại mang tới đạo lý sâu sắc, khiến người ta tỉnh ngộ."
"Mộc mạc bình thường chỗ nào, ‘Tóc đen không biết chăm học sớm, bạc đầu mới hối đã muộn màng!’ Đại đạo chí giản, mọi lời lẽ chí lý đều bao hàm ở bên trong."
"Bạc đầu mới hối đã muộn màng.... dạo này ta toàn là thư giãn, trầm mê vào đánh cờ, đi dạo, tinh lực dành cho đọc sách càng ngày càng ít, thấy bài thơ này, ta mới ý thức được tương lai sau này mình sẽ phải hối hận."
"Bài thơ này là đại nho nào làm thế nhỉ? "
Càng ngày càng có nhiều học sinh chen chúc tới nơi này ngẩng đầu đọc thơ, tâm tình đắm chìm vào trong đó, bài thơ khuyên học kia đã tạo ra được sự đồng cảm rất lớn đối với họ.
Câu miêu tả đầu tiên làm đám học sinh xấu hổ. Dù họ cũng rất cố gắng đọc sách, nhưng có mấy ai làm được việc ‘canh ba đèn sáng canh năm gáy’?
Nhưng câu này không hề nói ngoa, bởi vì quả thực đã từng có những người làm được điều đó, các đại nho và tiên sinh của thư viện chả phải thường lấy bản thân mình ra làm ví dụ khuyên học sinh hay sao.
Trong số học sinh cũng có những người vô cùng khắc khổ, thức đêm đọc sách như vậy.
Câu thực sự làm đám học sinh trẻ tuổi tim đập nhanh chính là nhóm câu thứ hai: ‘Tóc đen không biết chăm học sớm, Bạc đầu mới hối đã muộn màng’.
Cứ như đang báo trước tương lai cho bọn họ, có ít học sinh dạo này lơ là việc học bất giác tự so sánh lại bản thân, sau đó người nào người đấy tim đập thình thịch, sợ tương lai mình già, hối tiếc không kịp.
Từ trong đáy lòng tự nhiên sinh ra cảm xúc không nên phụ cảnh xuân, nên hăng hái đi đọc sách.
Cách đó không xa, ở rìa bãi đất, ba vị đại nho quan sát cảnh tượng này, Trần Thái vuốt râu cười to: "Ai bảo thi từ vô dụng? Đúng là không biết, thi từ rốt cuộc sẽ động nhân tâm. Hứa Ninh Yến, quả nhiên là tài năng làm thơ tuyệt thế."
Thấy bài thơ khuyên học tạo được tác dụng tích cực với đám học sinh, mặt Trương Thận cũng tràn đầy ý cười: "Nói không sai. Hắn chỉ mất một chén trà đã làm ra được cỡ này, đừng nói hiện giờ, nhìn cả lịch sử, cũng có thể đứng ở hàng đầu."
Lý Mộ Bạch chợt hỏi: "Hắn bảo mình đã bỏ bê việc học từ lâu, các ngươi có tin không?"
Hai vị đại nho cùng gật đầu, Lý Mộ Bạch không nhịn cười được: "Làm sao biết?"
"Lúc làm thơ, hắn bảo Từ Cựu viết thay." Trương Thận đáp.
"Thân là người đọc sách, làm thơ sao có thể để người khác viết thay." Trần Thái bổ sung: "Trừ phi hắn không tinh thư pháp."
Phàm là người đọc sách, ai cũng đều tinh thông thư pháp, đây là kiến thức cơ bản.
Lý Mộ Bạch cảm khái: "Tiếc thật. Hắn đã tới tuổi cập quan, nếu chuyển qua tu Nho đạo thì hơi muộn."
Trần Thái vô cùng đau đớn: "Tài hoa như vậy, mà đi học võ, đúng là phung phí của trời."
Võ phu thô thiển, không xứng với tài năng kinh thế của Hứa Ninh Yến.
Trương Thận tựa hồ nhớ ra cái gì, không cam lòng nói: "Nghe Từ Cựu nói, hồi còn nhỏ, phụ thân chúng nó đã xác định là Từ Cựu đọc sách, Ninh Yến tập võ."
“Hứa Bình Chí đó đúng là không phải con người, tự nhiên bỏ phí một hạt giống đọc sách, thật là đáng hận, đáng giận." Lý Mộ Bạch căm hận.
Hai vị đại nho còn lại gật gù tán thành.