"Nếu Dương Tử Khiêm không đi Thanh Châu nhậm chức, đẩy việc này cho hắn là xong rồi." Trương Thận:
"Trong đám chúng ta, hắn là người giỏi vụ này nhất."
Gió núi thổi vào trong phòng, làm bộ râu dài của Trần Thái bay bay, ông ta cười: "Cẩn Ngôn huynh vào triều làm quan còn thích hợp hơn ta."
"Lão thất phu, ngươi giễu cợt ta đang đẩy việc đấy hả?" Trương Thận không hề tức giận, dáng vẻ lưu manh: "Nào nào đi đi, lão phu rửa tai lắng nghe."
Hai người lại sắp sửa cãi vã, thì thư đồng của Trương Thận cúi đầu bước nhanh vào, khom người: "Tiên sinh, đệ tử Hứa Từ Cựu của ngài đã đến."
Hứa Từ Cựu? Hắn tới làm gì? Viết xong ba trăm lần lời dạy của Thánh Nhân rồi? Trương Thận gật đầu: "Mời hắn vào."