Thối lui về bên sau cửa lớn của huyện nha, toàn thân Chu Doãn Văn mới giật mình tỉnh lại.
- Có thích khách! Nhanh hộ giá nha!
Chu Doãn Văn thét lên.
- Điện hạ, tiết kiệm khí lực đi, mọi người không phải đang hộ giá hay sao?
Tiêu Phàm bình tĩnh nói.
Thị vệ đều chết một nửa hắn mới nhớ tới gọi hộ giá, sớm quá đi mà?
Ngoài cửa lớn, vẻ mặt Thái Hư bi phẫn oa oa kêu to, lảo đảo tránh chiêu giữa đám thích khách.
- Sư phụ ngươi thực dũng cảm.
Chu Doãn vẻ mặt tràn đầy tán thưởng. Hắn vì Thái Hư xả thân hộ giá mà cảm động a.
Tiêu Phàm mang vẻ mặt hãnh diện, khiêm tốn thay sự phụ nhận sự tán thưởng của điện hạ.
Đúng thế, phải nhìn xem đó là sư phụ của ai, người tầm thường sao được ta bái làm thầy? Chọn sư cũng phải chọn những người có tình có nghĩa như vậy a.
Lời nói còn chưa dứt, Thái Hư một bên đánh một bên chửi ầm lên:
- Tiêu Phàm ngươi ..tên nghiệt đồ này, ngươi tên vương bát đản này dám tính kế với bổn đạo gia à. Ngươi đây là đẩy ta vào trong hố lửa đây a! Ngươi hãy chờ bổn gia đi, ta sẽ không để cho ngươi yên đâu
Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn hai mặt nhìn nhau, trên mặt hai người nhất thời liền xấu hổ
- Aha ha ha, sư phụ ta lại nghịch ngợm rồi. . . Người thích vừa đánh nhau vừa la mắng vài câu như vậy mới tăng thêm được sát khí, ta cũng đã quen rồi.
Mặt mũi Tiêu Phảm đầy vẻ sủng nịnh, nhìn vào hai lão già đang liều mạng với Thái Hư trên sân.
- Ah, hóa ra là như vậy. tính tình của lệnh sư đúng là.
Chu Doãn Văn cười hắc hắc
Hơn mười người tên thích khách đang vây công Thái Hư, Thái Hư dù là võ công cao cường đến mấy nhưng bị đám thích khách này vây công lại cũng không khỏi luống cuống tay chân. Đại môn huyện nha, chỉ còn lại năm sáu tên thị vệ đứng trước cửa, cảnh giác chăm chú nhìn vào khoảng giữa sân.
Mà Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn trốn bên trong đại môn lại không khỏi nhịn cười..
Tuy vẫn còn đang gặp nguy hiểm nhưng sắc mặt Chu Doãn Văn hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng đã khôi phục lại vài phần huyết sắc, vẻ mặt cũng đã trấn định hơn. Trải qua sự việc lần này thì hắn mới có thể rút ra được bài học, lần đầu tiên hắn cảm thấy việc tranh quyền đoạt vị tàn khốc như thế nào, trong nội tâm hắn lúc này như được ánh sáng chân lý chiếu rọi, thì ra trên đời này có nhiều thứ cũng không đẹp tốt, nhân nghĩa bị bỏ rơi, tà ác đang thắng thế.
- Tiêu huynh, ngươi vừa rồi ngăn tại phía trước ta, phần ân tình này, ta sẽ ghi ở trong lòng, nhớ suốt đời a.
Chu Doãn Văn nói lời này vừa lúc con mắt cùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, thần sắc chưa bao giờ thật tình như lần này.
- Đừng. Đừng nên nhớ, ngươi sẽ không phải thành quỷ cũng không bỏ qua cho ta chứ?
Tiêu Phàm nhàn nhạt cười:
- Ngươi hay là đừng nên nhớ đến ta là tốt hơn, ngươi càng nhớ thì Hoàng tổ phụ ngươi lại càng xem trọng ta. Đến lúc đó thì lão nhân gia hạ một đạo thánh chỉ buộc ta phải lên kinh thi Trạng Nguyên, cái đó chẳng phải làm cho ta không sống được nha….
Sắc mặt Chu Doãn Văn liền giãn ra, rồi cười to:
- Trạng Nguyên thì tính làm cái mắm gì, ngươi tuy là dốt đặc ( một chữ bẻ đôi cũng không biết) ta nếu như là Hoàng đế thì sẽ phong cho ngươi làm chức quan to hơn Trạng Nguyên, tên Trạng Nguyên cùi bắp kia thấy ngươi cũng phải quỳ xuống hành lễ nữa. Nhân sinh như thế, chẳng phải khoái chăng?
Hắn nói lời nói này cũng có vẻ là vui đùa, cũng có thể là một lời hứa hẹn.
- Thảo dân xấu hổ. . . Không dám nhận.
Tiêu Phàm kinh sợ.
Lúc này tên cẩm y giáo úy Viên Trung vẻ mặt sốt ruộc đi tới, gấp giọng nói:
- Điện hạ, tình thế không ổn nơi này quá nguy hiểm. Mời điện hạ nhanh chóng li khai khỏi nơi này. Hạ thần sẽ phái hai gã thân quân bảo hộ ngài, chúng ta sẽ bám trụ lại chỗ này cùng đám thích khách kia.
Chu Doãn Văn nhìn vào giữa sân thấy đám thích khách đang cùng đánh nhau sống chết với Thái Hư. Lúc này, đầu tóc Thái Hư bù xù, bộ dạng chật vậy, miệng thở hổn hển. Đám thích khách kia công kích cực kỳ nguy hiểm cho dù võ công cao tới đâu thì cũng chỉ là một phu chi dũng( làm sao có thể PK lại được đám sát thủ đã được huấn luyện này?
Chu Doãn Văn liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, sau đó chậm rãi lắc đầu:
- Không, ta không di đâu. Ngay ban ngày ban mặt ngay dưới chân Thiên tử mà có kẻ dám hành thích Thái Tôn đương triều, chẳng lẽ Đại Minh ta không có vương pháp sao?
Nói xong Chu Doãn Văn chằm chằm vào Viên Trung nói:
- Tà không thể thắng chính, Cô (tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến) là thái tôn đương triều, mà bị mấy tên cùi bắp này dọa tới mức chạy trối chết sao, sau này Cô làm sao mà ngẩng cao đầu làm người? Tương lai, làm sao có thể diện để thống ngự hàng vạn hàng nghìn con dân Đại Minh ta? Cô không lui ! Cô sẽ đứng tại nơi này xem các ngươi đường đường chính chính tru sát nghịch tặc. Nếu các ngươi có chết trận, thì cô cũng nguyện lấy thân mình hi sinh vì quốc gia.
Viên Trung nóng nảy:
- Điện hạ, tình thế nguy cấp, lúc này không thể khí phách, điện là là quốc trữ( Cháu gọi hoàng thượng bằng ông, sau này vua chết thì nó được lên kế vị) của Đại Minh nếu bị tổn thương thì hạ thần cũng khó có thể thoát tội chết, mời điện hạ tránh lui.
- Viên Trung, ý cô đã quyết ngươi không cần khuyên nữa mau đi giết địch đi
Vẻ mặt Chu Doãn Văn kiên định
Viên Trung bất đắc dĩ nhìn về phía Tiêu Phàm:
- Tiêu công tử, ngài có thể giúp ta khuyên giải vài câu….
Tiêu Phàm cười cắt ngang hắn, nói:
- Viên giáo úy, một khi Thái Tôn điện hạ đã quyết ý không lui, vậy thì không lui nữa. Hôm nay, những tên thích khách này tại chỗ này phục kích điện hạ rõ ràng là đã có mưu tính từ trước. Nếu điện hạ rút lui từ cổng sau của huyện nha, ngươi làm sao biết được không có mai phục? Như thế không bằng mọi người cùng tập trung lại một chỗ, không cần phải phân tán binh lực.
Viên Trung nghĩ nghĩ, cảm thấy Tiêu Phàm nói cũng rất có lý thì hắn liền căm hận dẫn chân nói:
- Tốt lắm, như vậy hôm nay chúng ta liền đánh bạc một ván, cũng thề bảo vệ cho điện hạn được bình an!
Nói xong Viên Trung liền giương thanh đao trong tay lên, lạnh lùng nói với mấy tên thị vệ đang đứng canh cửa:
- Lưu lại hai người bảo vệ điện hạ, còn lại theo ta lên giết mấy tên thích khác kia.
Lúc này trên sân, Thái Hư đang cùng sống chết với bọn thích khách. Hắn tránh trái tránh phải, luống cuống tay chân để tránh những sát chiêu của đám thích khách. Hắn một bên trốn, một bên hổn hển rống to:
- Tiêu Phàm, tên vương bát đản nhà ngươi mau đến hỗ trợ a. Chậm một chút nữa là bần đạo mọc cánh hóa thành tiên rồi.
Tiêu Phàm chà xát tay vội la lên:
- Sư phụ, ngài chịu khó rang chịu đựng trong chốc lát, thần công của đồ nhi còn chưa luyện thành.
Thái Hư bi phẫn nói:
- Khi nào ngươi luyện xong thần công thì hãy báo thù cho vi sư a.
Tiêu Phàm trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Thái Hư là sư phụ của hắn, quen nhau lâu như vậy tất nhiên hai người cũng sẽ có cảm tình với nhau. Tuy ngày thường hắn đối với vị sư phụ này không tôn kính cho lắm nhưng hiện tại tình thế Thái Hư nguy cấp mà hắn lại không thể giúp đỡ được gì, chỉ có thể đứng bên cạnh mà sốt ruột, quả thật làm cho người ta lo âu.
Lúc này trong lòng Tiêu Phàm có chút hối hận, nếu lúc trước chuyên tâm theo Thái Hư học tập thì hiện tại hắn cũng có thể giúp đỡ một ít. Tuy rằng khônng thể giết được những tên thích khách kia nhưng ít nhất vẫn có thể làm loạn để cho Thái Hư có thể giảm bớt một chút áp lực.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm thì khép hai ngón tay phải lại, hắn quyết định thử một lần. Thích khách cho dù võ công có lợi hại như thế nào? Bọn họ cũng mặc quần, niên đại này không có dây chun, quần của đàn ông thì toàn bộ dùng dây vải buộc lên, cái môn tiên nhân như ý chỉ này chỉ có thể cởi dây yếm của đàn bà, theo lý thì chắc cũng có thể cởi dây lưng của đàn ông
Thử xem a, tình thế đã rất không ổn rồi nếu chậm thêm một lát nữa thì mọi người thật sự sẽ đều chết ở chỗ này.
Tiêu Phàm nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng đến khẩu quyết vận công mà Thái Hư truyền cho hắn. Sau đó, tập trung tinh thần, hai ngón tay khép lại vươn về trước, hai mắt bỗng trợn lên, ánh mắt sáng lạnh như điện, ngón tay chỉ xa xa lạnh lùng quát:
- Mở
Một màn ngạc nhiên sinh ra.
Một gã giơ đao đang định hướng trên đầu Thái Hư đánh xuống chợt thấy hai chân lạnh run, hắn cuối xuống nhìn thì ngạc nhiên cái quần mình đang mặc vô duyên vô cớ bị tuột xuống. Hơn nữa, cái quần xịp đáng thương của hắn lại treo ở cổ chân thành một đoàn. Cái cần tăng dân số( cái gì thì ai cũng hiểu nhé :88) lộ ra một đám lông xù, ngạo nghễ đứng yên trong gió lạnh như đạp tuyết tầm mai trong hết sức xinh đẹp.
Thái Hư cũng ngây ra một lúc, tiếp theo liền giận tím mặt:
- Sĩ khả sát bất khả nhục( giết thì giết mợ đi, đừng có làm nhục) ngươi muốn giết bần đạo giết cũng được không ngờ lại lại lõa thể để dụ dỗ ka, bần đạo tuyệt không bị mắc lừa đâu! Ngươi chết đi!
Thái Hư duỗi tay đánh ra một chưởng, tên thích khác đang ngẩn người ăn được một chưởng bỗng bay ra ngoài như điều đứt dây.
Tiêu Phàm thấy một chiêu của mình thật sự lại hiệu quả, không khỏi mừng như điên hướng đến Chu Doãn Văn hưng phấn cười nói:
- Chúng ta được cứu rồi! Ha ha, thần công của ta đã được luyện thành rồi.
Chu Doãn Văn không chú ý đến tính hình của hắn, thấy bộ dạng Tiêu Phàm như một tên điên vẻ mặt như đưa đám nói:
- Xong rồi, xong rồi trời tuyệt ta rồi….. Đã không đánh lại đám thích khách, hiện giờ lại có thêm một tên điên nữa.
Tiêu Phàm không có để ý đến hắn. Thấy năng lực của mình lại có hiệu quả như vậy, liền chuyên tâm nhắm mắt lại tiếp tục dùng phương thức độc đáo này để hỗ trợ bọn thi về và Thái Hư đang chém giết.
- Mở ra!
- Mở ra!
- Mở ra!
Vì thế, trên sân đám thích khách liền lâm vào cảnh ngộ bất hạnh.
Từng cái dây lưng của bọn chúng rơi xuống, khố phía sau tiếp trước đích đến rơi xuống, cả một đám quang đùi giơ đao, đầu đầy mờ mịt đích hai mặt nhìn nhau. Ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, là ai? Tên cao thủ trốn ở nơi nào lại có thể kéo khố của bọn chúng xuống?
Đám thích khách không hiểu chút nào nhưng Thái Hư lại bạo phát. Hắn đang tiến nhập vào trạng thái cuồng bạo (điên cuồng)
Hắn chiến đấu mạnh mẽ, xuất thủ mạnh mẽ hơn nhiều. Vẻ mặt già nua cũng không khỏi co rút lại.
- Các ngươi, mấy tên vô sỉ bại hoại này ngang nhiên lõa thể để hạ nhục bần đạo à! Các ngươi tưởng rằng bần đạo dễ bị ăn hiếp sao? Đi tìm chết đi.
Ngắn như vậy, nhỏ như vậy, để lộ ra ngoài như vậy mà ngươi vậy mà không biết xấu hổ, đi chết đi!
Bởi vậy đó có thể thấy được lòng tự trọng của Thái Hư lão đầu nhi này rất lớn. Hắn chịu không nổi cảnh bị người khác vũ nhục. Đặc biệt đây là một loại vũ nhục rất mạnh, một khi hắn bị đả kích như thế sẽ giống như người sói biến thân vào đêm trăng tròn.
Phanh Phanh liên tiếp vài chưởng mấy tên thích khách liền bị Thái Hư đánh bây. Bọn thị vệ liền tiến đến, đem tên thích khách chém xuống thêm vài đao nữa coi như là quà tặng khuyến mãi cho nó.
Tình thế bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.
Đám thích khách không kịp phòng bị liền bị Thái Hư đánh cho mức hoa dung thất sắc, lại thêm mấy tên thị vệ đứng bên cạnh đứng chờ ở bên đâm thêm vài đạo nữa. Cả đám thích khác liền chết hết chỉ còn lại một tên duy nhất.
Chu Doãn Văn mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về Tiêu Phàm lúng ta lúng túng nói:
- Cái kia, vừa rồi…. Đều là do ngươi làm hay sao?
Tiêu Phàm thu chỉ, phong phạm như một cao thủ tuyệt thế ngạo nghễ hừ hừ.
Trong sân, chỉ còn sót lại một gã thích khách. Thấy đại thế đã mất, không thể cứu vãn được nữa trong mắt hắn liền hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Tào Nghị đứng một bên vẻ mặt liền ngưng tụ, bước ra phía trước vài bước về phía tên thích khách, chỉ thấy ánh mắt tên này có vẻ quen thuộc, làm sao Tào Nghị có thể quên được ánh mắt này?
Hai người đứng đối diện nhau, sau cả nửa ngày trầm mặc. Rốt cuộc, Tào Nghị cũng mở miệng, ngữ khí nói ra vô cùng bi thương:
- Vì Sao?
Thích khách chậm rãi lắc đầu.
Tào Nghị nắm chặt nắm đấm, Chu Doãn Văn đứng sau lưng hắn có vài lời muốn nói nhưng cuối cùng cũng không mở miệng ra được. Tào Nghị không cam lòng, hắn thật sự không cam lòng cho dù hắn chỉ là một con cờ bị chủ nhân vứt đi thì cũng phải nói cho hắn một tiếng? Hắn đã tận tâm với Yến Vương nhiều năm, chẳng lẽ cuối cùng hắn bị vứt bỏ, ngay cả vì sao mình chết cũng không biết?
Thích khách vẫn như cũ không nói một lời.
Tào Nghị biết rõ, thích khách làm việc có quy củ của thích khách. Hoặc là hoàn thành nhiệm vụ hoặc là thất bại mà chết.
Chậm rãi cuối xuống, Tào Nghị chầm chậm nhặt thanh đao từ dưới đất lên lạnh lùng nói:
- Đã vậy, ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn đường.
Dứt lời Tào Nghị liền giương đao lên.
Sau lưng Chu Doãn Văn vội la lên:
- Chậm đã, lưu hắn lại để điều tra…
Viên Trung lắc đầu nói:
- Điện hạ những tên này là tử sĩ, hỏi cái gì cũng không được, lưu lại cũng chỉ thêm vô dụng.
Dứt lời, Tào Nghị đã đi đến trước mặt tên thích khách. Một đao chém lên thích khách, chỉ thấy thấy máu từ cổ hắn nhàn nhạt chảy ra sau đó phun ra mãnh liệt hơn. Ánh mắt tên thích khách nhẹ nhõm, bình tĩnh nhìn Tào Nghị tựa như mang theo vài phần áy náy, thân thể lay động hai cái rốt cục cũng ngã xuống đất mà chết.
Gió lạnh thổi ngang qua làm bay tấm khăn che mặt của tên thích khách lộ ra râu bạc trắng bồng bềnh, đúng là lão nô bộc của Tào Nghị.
Cương đao trong tay Tào Nghị rơi xuống, thần sắc mờ mịt chẳng biết suy nghĩ gì.
***************************************
Thích khách đã chết, bên trong đại môn huyện nha lúc này vẻ mặt Chu Doãn Văn vô cùng hưng phấn đối với Tiêu Phàm vô cùng cảm kích nói:
- Hôm nay may mà ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ đám thích khách..
Tiêu Phàm cười cười, lời này thực không được tự nhiên cho lắm..
- Sau khi trở về ta sẽ hướng hoàng tổ phụ thưởng công cho ngươi…
Tiêu Phàm vội vàng lắc đầu cự tuyệt nói:
- Bảo vệ điện hạ bình an là bổn phận của thảo dân, thảo dân nào đâu dám kể công.
- Như vậy sao được, hôm nay nếu không có ngươi đại triển thần công thì ta sớm đã bị đám thích khách kia giết chết. Ngươi đối với ta có ân cứu mạng, có công thì nhất định phải có thưởng.
Tiêu Phàm cuống quít khoát tay, lời nói cự tuyệt rất kiên định:
- Thật sự không cần, điện hạ thảo dân cảm thấy hổ thẹn.
Cũng không phải Tiêu Phàm sĩ diện mà nói láo, lĩnh nhận công lao này không phải là một ý kiến hay, kéo quần của địch nhân mà lập công, sao có thể nói với người khác?
Nếu như Chu Nguyên Chương mặt rồng cực kỳ vui mừng mà phong hắn làm “ Ôi tỏa công” ( Hèn mọn bỉ ổi công) hay là “ Kéo khố hầu” ( Tuột quần hầu) thì hắn có sống được hay không cơ chứ?
Chu Doãn Văn thấy thái độ kiên quyết của Tiêu Phàm liền cảm động, nhìn Tiêu Phàm vô hạn thổn thức nói:
- Tiêu huynh thật sự là một người tốt a.
Tiêu Phàm cười không thôi:
- Đúng vậy, đúng vậy.