Đại Minh Vương Hầu

Chương 72: Tín ngưỡng trung thành



Đột nhiên xảy ra, không có dấu hiệu báo trước. Từ đầu đến bây giờ đám thích khách chưa từng nói qua một câu. Hết thảy đều trầm mặc tiến hành, cung tên một kích không trúng liền cầm cương đao vọt tới. Bọn họ là tử sĩ, tử sĩ chỉ có vì chủ nhân mà sống, nhất nhất làm theo mệnh lệnh của chủ nhân cho dù có mất đi cả tính mạng cũng không tiếc.

Mệnh lệnh của tất cả bọn chúng đó là:

- Chu Doãn Văn nhất định phải chết!

Tình thế rất nguy cấp. Chu Doãn Văn cải trang xuất hành chỉ dẫn theo hơn mười tên thị vệ thân cận. Mà bọn hắc y nhân thích khách che mặt này ít nhất cũng có ba mươi người, lại có phản ứng nhanh nhẹn, thân pháp nhẹ nhàng. Hiển nhiên thân thủ rất không tệ.

Trong điện ảnh kiếp trước đám thích khách bao giờ mồm cũng văng nước miếng tung tóe hô lớn “Cẩu hoàng đế ta giết ngươi”. Nhưng đám thích khách này không nói không rằng liền cầm cương đao vây thành một vòng tròn quanh trận tuyến bảo vệ của bọn thị vệ Chu Doãn Văn.

Để trở thành thị vệ thân cận bên hoàng đế tương lai Minh triều thì phải qua cuộc tuyển chọn từ hàng trăm hàng ngàn thị vệ trong cung đương nhiên không phải là hạng người kém cỏi, không có năng lực. Trên thực tế bọn họ mỗi người thân thủ đều cao tuyệt, trải qua chiến trận. Hơn nữa hiểu được chiến thuật liên thủ hợp kích trong quân đội.

Trông thấy đám thích khách vọt tới, bọn thị vệ bất động giữ nguyên trận địa, đợi tới thời điểm bọn thích khách chém cương đao tới gần. Bọn thị vệ đao trong tay soạt một tiếng mạnh mẽ giương lên nghênh địch. Hơn mười người thân hình nho nhỏ cùng hét lên một tiếng triển khai trận địa phòng ngự. Bọn thị vệ ba người một tổ hỗ trợ lẫn nhau, một tiến một lui, vị trí không ngừng biến hóa, đón đao kiếm của bọn thích khách từ tứ phía đi tới. Không chút bối rối, mọi người làm thành một vòng tròn, đao kiếm trong tay vung lên mạnh mẽ không chừa lấy một chỗ hở, mặc cho thích khách đột phá từ từ phía như thế nào cũng không tiếp cận được Chu Doãn Văn nửa bước.

Phốc phốc vài tiếng trầm đục. Mấy tên thích khách bị bọn thị vệ chém trúng chỗ yếu hại ngã xuống đất chết.

Tiếp theo lại là vài tiếng trầm đục vang lên, hai gã thị vệ thân cận cũng bị trúng đao, nhìn vết chém rõ ràng là trúng kịch độc. Bọn thị vệ trúng độc ngã xuống chết ngay tức khắc. Những thị vệ ngã xuống, ngay lập tức các thị vệ khác xê dịch đội hình bổ sung lên vị trí khuyết thiếu. Trận hình phòng ngự vẫn như cũ không thể phá.

Ở trong, Chu Doãn Văn chưa từng gặp qua cảnh tượng đẫm máu như thế. Giờ phút này khuân mặt tuấn tú của hắn có chút trắng bệch, tay chân lạnh lẽo, hoảng sợ, hoàn toàn luống cuống. Đôi mắt không dấu được sự sợ hãi không tự chủ quay lại nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đờ đẫn một lát, hắn cũng bị biến cố phát sinh ngay trước mắt dọa cho ngây người. Giờ phút này hắn đột nhiên sinh ra loại cảm giác mờ mịt và sợ hãi mãnh liệt. Chẳng lẽ trong lịch sử Chu Doãn Văn đã từng bị ám sát? Vì sao hắn lại không biết? Hoặc chính là lịch sử đã thay đổi chảng?

Hiểu rõ lịch sử đột nhiên thay đổi. Hắn không thể hoàn toàn nắm chắc. Đối với hắn mà nói, đây mới chính là sự tình khiến cho hắn sợ hãi nhất. Ưu thế của một người xuyên việt trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Tiêu Phàm hắn hiện tại chính là một bách tích triều Minh chân chân chính chính.

Không kịp suy nghĩ nhiều, chứng kiến ánh mắt hoảng sợ của Chu Duẫn Văn, Tiêu Phàm lập tức hồi phục tinh thần. Một tay nắm lấy tay Chu Doãn Văn dẫn đường, một tay nắm lấy áo của Tiêu Họa Mi giống như xách hai con gà chết. Xoay người thối lui về phía sau. Phía sau ba người chính là cửa lớn nha môn, thích khách so với bọn thị vệ nhiều hơn, bọn hắn có thể chống đỡ không được bao lâu nữa. Vào nha môn có lẽ còn có một đường sinh cơ.

- Từ từ lui lại. Lui về phía cửa.

Tiêu Phàm lớn tiếng hét.

Bọn thị vệ lập tức hiểu ý tứ của Tiêu Phàm. Vì thế mở một đường ở phía sau đội hình. Tiêu Phàm mang theo Chu Doãn Văn cùng Tiêu Họa Mi hướng nha môn thối lui.

Đám thích khách vừa thấy đội hình có chút biến hóa liền biết Chu Doãn Văn có ý muốn lui vào nha môn. Nếu để bọn chúng lui vào nha môn rồi đóng cửa thì lần này đi ám sát có thể nói là thất bại hoàn toàn.

Vì thế bọn thích khách chợt gia tăng lực tấn công, bọn chúng liều mạng bỏ qua không bảo vệ những chỗ yếu hại của mình đánh tới. Mỗi một chiêu thức thi triển đầu là một mạng đổi một mạng. Tả hữu hai đường chậm rãi phân ra hướng lỗ hổng phía sau bọn thị vệ vây lại.

Phốc phốc hai tiếng trầm đục, bọn thị vệ lại ngã xuống thêm hai tên.

Tiêu Phàm mắt chăm chú vào cuộc chiến giữa sân. Hai tay mang theo Chu Doãn Văn và Tiêu Họa Mi chậm rãi lui về phía sau. Khuôn mặt tuấn tú của Chu Doãn Văn sợ tới mức cắt ra không còn một chút máu. Nhưng ngược lại vẻ mặt Tiêu Họa Mi vẫn lạnh lùng như cũ. Nàng căn bản giống như là trời sinh ra đã không biết sợ hãi. Người chết trước mặt đầy rẫy đến mức Tiêu Phàm cảm thấy mềm nhũn cả chân nhưng nàng lại không hề biểu hiện một chút cảm xúc sợ hãi. Dường như kẻ chết trước mặt nàng không phải là một con người mà là một con chó, một loài động vật nào đó.

Tiêu Phàm chẳng thèm để ý nét mặt của nàng. Bọn thị vệ che chở Chu Doãn Văn vừa đánh vừa lui đã thấy bóng đen chợt lóe phía sau. Một tên thích khách đã đột phá đội hình từ phía sau. Đao phong u quang run rẩy hướng phía đầu Chu Doãn Văn chém tới.

Tiêu Phàm kinh hãi, theo bản năng đem thân uấn éo dùng thân mình che chở Chu Doãn Văn đang kinh hãi trước mặt. Nỗi sợ hãi cùng mờ mịt trong lòng lại dâng lên mãnh liệt, một lúc sau thân thể đã đứng trước mặt Chu Doãn Văn. Hắn còn đang tự hỏi mình, vì cái gì? Vì cái gì lại có lần ám sát này? Vì sao mà lịch sự lại biến đổi? Chẳng lẽ duyên cớ là bởi vì mình xuyên qua? Lặng yên cải biến lịch sử theo một hướng khác. Chu Doãn Văn còn chưa được đăng cơ đã bỏ mạng ở chỗ này?

Đao phong dần dần tiếp cận. Tiêu Phàm cắn chặt răng, nhắm mắt lại, chờ đợi đến khoảnh khắc thân thể mình bị chém tới. Đang cố trấn áp nỗi sợ hãi trong lòng, đột nhiên hắn cảm thấy Tiêu Họa Mi đột nhiên giãy dụa thoát ra khỏi bàn tay hắn. Hắn kinh hãi quay đầu nhìn lại, đã thấy Tiêu Họa Mi giống như một tiểu hổ khẽ cúi thấp xuống hung hăng hướng phía bụng tên thích khách chém xuống. Trong mắt tên thích khách mục tiêu của hắn chỉ là Chu Doãn Văn, hoàn cảnh lúc ấy lại hỗn loạn như thế hắn làm sao có thể có tâm tư đề phòng kẻ khác. Mà nhất là kẻ đó lại là một tiểu cô nương xinh đẹp?

Vì thế tên thích khách may mắn đột phá đội hình kia chỉ cảm thấy bụng đau nhói, kêu lên một tiến đau đớn liền gập cong người xuống. Tiêu Họa Mi đã cứu được tính mạng Tiêu Phàm lúc nguy cấp. Nhưng nàng vẫn giống như cũ điên cuồng thừa dịp tên thích khách đang ăn quả đắng nàng xiết chặt tay xoay người đấm. Đối với tên thích khách hết đá lại đánh, cảm thấy chưa bõ giận lại tiến lên đánh tiếp. Bộ răng trắng như tuyết nhe ra, hung hăng cắn một miếng vào cổ tay tên thích khách. Chứng bệnh điên cuồng này giống như một tín đồ thành kính điên cuồng dùng tính mạng của mình để bảo vệ đức tin, bảo vệ vị Thần trong lòng mình. Đối với Tiêu Họa Mi thì Tiêu Phàm chính là một vị thần mà nàng kính ngưỡng. Bất cứ một người nào làm tổn thương Tiêu Phàm nàng sẽ bất kể tất cả một phen sống mái với hắn, nàng không tiếc hết thảy mọi thứ để có thể giết hắn chết.

Tên thích khách bị nàng cắn phải cổ tay kêu thảm thiết, trong mắt chợt hiện lên sát khí nồng đậm. Cầm thanh đao trong tay giơ lên đem một đao hướng nàng chém xuống.

Tiêu Phàm tim như muốn vỡ tan, bởi vì cách nhau quá xa không kịp giữ nàng lại. Chỉ có thể làm ngơ hét lớn:

- Họa Mi trở về! Không cần làm chuyện ngu ngốc.

Tiêu Họa Mi như mắt điếc ta ngơ làm lơ không thèm nghe lời hắn. Vẫn như cũ cắn chặt răng vào cổ tay tên thích khách, một khắc không buông. Một tia máu tươi từ khóe miệng nàng chảy xuống. Nàng giương đôi mắt nhìn tên thích khách, đôi mắt điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Ánh mắt có chút cừu hận, mang theo vài phần bướng bỉnh, kiên trì, cùng coi thường sinh mệnh.

Chỉ cần một khi nàng còn sống, nàng không cho phép bất luận kẻ nào làm thương tổn Tiêu Phàm. Đây là tín ngưỡng kiên định mà đơn giản trong lòng một tiểu cô nương. Tín ngưỡng, tín ngưỡng. Nó đáng giá để cho con người ta mang sinh mệnh của mình ra mà đặt cược, để mà bảo vệ nó.

Đao trong tay tên thích khách chém xuống, càng ngày càng gần lưng Tiêu Họa Mi. Tử thần như đang ngồi trong bóng đêm cười lạnh, chờ đợi đem thêm một vì sao gắn lên bầu trời. Đem sinh mệnh này thu vào trong túi. Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh của Tiêu Họa Mi không có một chút biểu hiện sợ hãi nào, như một tín đồ tử vì đạo, lạnh lùng cười nhạt.

Phía sau tên thích khác, Tào Nghị đang trong trạng thái căng thẳng tột độ. Hắn chinh chiến đã lâu, người chết trong tay hắn thành đống, tất nhiên là không hề có chút sợ hãi cảnh tượng đổ máu trước mặt.

Hắn hiện tại rất là khiếp sợ. Ai? Ai dám đùa giỡn đi giết Chu Doãn Văn? Giết hắn ai là người có lợi nhất? Vì sao sáng sớm không thấy người bên cạnh lão gia phân phó? Đáp án miêu tả thật sinh động. Yến Vương, hắn dựa vào cái gì mà đối xử với ta như thế? Giờ phút này trong lòng Tào Nghị rất thê lương.

Thân là tướng lĩnh dưới trướng Yến Vương, hắn nguyện ý chết vì Yến Vương. Chỉ cần Yến Vương hắn có lệnh, mình có thể không có chút do dự rút dao giết chết Chu Doãn Văn trừ đi lỗi lo nhiều năm qua của hắn. Hắn đối với Yến Vương đều nhất mực trung thành có thiên địa chứng giám.

Nhưng vì sao chuyện ám sát Chu Doãn Văn quan trọng như vậy Yến Vương không nói với hắn một tiếng. Lại phân phó người khác động thủ. Chả lẽ Yến Vương lại không tín nhiệm hắn sao?

Còn có một sự thật tàn khốc khiến Tào Nghị càng cảm thấy trong lòng nguội lạnh. Nếu Chu Doãn Văn chết, thân là huyện thừa huyện Giang Phố hắn tuyệt đối chạy không thoát khỏi liên quan,cơn thịnh nộ của Hồng Vũ Hoàng đế cho dù hắn có chạy thì cũng liên tục bị truy sát. Cái chức quan nho nhỏ như mình cũng có thể biết kết quả có thể xảy ra Yến Vương như thế nào lại không biết? Vì cái gì Yến Vương lại lựa chọn im lặng? Chẳng lẽ hắn vì đại cục, đã quyết định bỏ rơi mình? Tùy ý để bản thân mình bị Hồng Vũ Hoàng đế tru du cửu tộc?

Tào Nghị, hắn bất quá chỉ là một tên bỏ đi sao? Ta cũng đã từng chém giết bao người ở chiến trường, cũng đã từng cầm kích dũng mãnh xông lên phá cửa trước ba quân, Tào Nghị ta há lại là kẻ bỏ đi? Không ngờ Yến Vương nói bỏ là bỏ. Điện hạ. Quyền vị và sự trung thành cái gì nặng cái gì nhẹ?

Giương mắt nhìn khoảng cách một trượng bên trong ngày càng ngắn lại cùng thần sắc sợ hãi, kinh hoảng của Chu Doãn Văn mắt Tào nghị lộ vẻ kiên quyết. Thôi thì hôm nay ta liền vì Yến Vương điện hạ lập công, tự tay giết chết Chu Doãn Văn, phò tá điện hạ lên ngai vị. Tào Nghị ta đối với ngươi có thủy có chung, không phụ lòng ngươi cũng không phụ lòng chính bản thân mình.

Nhìn thi thể một tên thị vệ dưới chân, cương đao đã rời khỏi cánh tay nằm dưới đất. Tào Nghị mũi chân nhướng lên, cương đao liên bay lên không rồi rơi vào trong tay hắn. Khuôn mặt Chu Doãn Văn ngay trước mặt hắn, vào lúc hỗn loạn như thế này không có ai chú ý đến hắn chỉ cần hắn rung tay đem cương đao chém tới thì tính mạng Chu Doãn Văn tất nhiên khó mà giữ được.

Nỗi bi phẫn cùng kiên quyết đan xen vào nhau, cảm xúc tràn ngập bên trong Tào Nghị. Cái gì là trung? Cái gì được gọi là nghĩa? Một đao rời tay, những giả dối, lọc lừa đều theo gió mà biến mất. Từ nay về sau sẽ cùng Tào Nghị hắn không có quan hệ.

Tào Nghị ta cho dù là một tên thất phu, cư nhiên trong năm bước lại có thể có được tính mạng Hoàng tử Đại Minh. Hoàng tử tuy là tôn quý nhưng sao có thể ngăn cản một tên thất phu đang cầm đao cách mình năm bước? Một khi đã quyết định, tâm niệm thay đổi thật nhanh, sát khí trong mắt Tào Nghị chợt hiện.

- Họa Mi! Trở về! Không cần làm chuyện ngu ngốc!

Một tiếng hét thê lương tuyệt vọng làm bừng tỉnh tâm can Tào Nghị. Hắn đưa mắt nhìn lại, Tiêu Phàm đang một tay gắt gao cầm tay Chu Doãn Văn nhưng vẻ mặt đầy tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào một tiểu cô nương đang gắt gao cắn chặt tay một thích khách không chịu buông.

Tên thích khách khó khăn lắm mới đem mũi đao đâm đến sau lưng của tiểu cô nương.

Tào Nghị tức khắc cả kinh, cương đao trong tay không chút nghĩ ngợi liền bắn ra. Chỉ nghe thấy “sưu” một tiếng, cương đao đã cắm vào cổ họng tên thích khách.

Cương đao đang hướng tiểu cô nương đâm xuống lập tức ngưng lại. Thích khách cả người như trong phút chốc bị hút hết sức lực. Thân thể run rẩy một hồi liền từ từ ngã xuống mặt đất.

Tiêu Họa Mi nới nỏng miệng ngừng cắn, khóe miệng chảy đầy máu tươi, chính là máu của tên thích khách. Cổ tay hắn có vết răng cắn thật sâu đến nỗi có thể thấy được xương trắng bên trong. Họa Mi quay đầu, nhìn Tiêu Phàm mỉm cười, máu tươi liền theo khóe miệng chảy xuống. Nụ cười thoạt nhìn hết sức dữ tợn cùng tà khí, giống như Tu La khát máu càng làm cho cảnh tượng đánh nhau càng thêm quỷ dị.

Tiêu Phàm thấy Tiêu Họa Mi được cứu trợ ruốt cuộc nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thời khắc mà tên thích khách kia lấy đao đâm nàng, Tiêu Phàm cảm thấy dường như cả thế giới ảm đạm. Cũng may, nàng đã được Tào đại ca cứu. Nhưng nhìn cảnh tượng nàng cười mà máu tươi theo đó chảy xuống đập vào mắt hắn khiến hắn kinh sợ. Đây chính là một tiểu cô nương mười hai tuổi a. Nàng tại sao lại hung ác như thế, như thế mà lại có thể bình tĩnh như vậy?

Tiêu Họa Mi nụ cười vẫn khờ dại như, giống như một thiên sứ phạm giới đày xuống nhân gian. Hoạt bát hướng phía Tiêu Phàm chạy tới, hoàn toàn không chú ý tới cảnh tượng chém giết chung quanh.Trong mắt nàng hiện giờ chỉ có Tiêu Phàm, những thứ khác hết thảy chỉ là hư vô, ảo giác. Chỉ cần Tiêu Phàm của nàng không có việc gì, chết bao nhiêu người, chảy bao nhiêu máu, cùng nàng không có bất cứ quan hệ gì?

Đợi cho Tiêu Họa Mi chạy đến gần bên người, Tiêu Phàm lập tức buông lỏng tay cầm Chu Doãn Văn. Sau đó hướng cái mông nhỏ của Tiêu Họa Mi mà hung hăng đánh. Tiêu Phàm càng nghĩ càng sợ, lớn tiếng trách mắng:

- Ngươi có bệnh à? Người ta đang liều mạng. Ngươi một tiểu hài tử tới xem náo nhiệt làm gì? Làm ta sợ muốn chết!

Tiêu Họa Mi hì hì cười, không hề để ý lau khóe miệng đang dính máu. Sau đó vùi cái đầu nhỏ vào trong lòng Tiêu Phàm, giống như những tiểu cô nương cùng trang lứa đang làm nũng. Rất khó có thể tưởng tượng một tiểu cô nương hung ác vừa cắn tên thích khách và một tiểu cô nương đang làm nũng bây giờ.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn Tào Nghị mỉm cười. Nụ cười tràn ngập cảm kích. Trong lòng hỗn loạn, là Tào Nghị cứu Họa Mi a. Hơn nữa Tiêu Phàm ánh mắt sắc xảo, hắn biết lúc đó Tào Nghị ánh mắt hắn vốn là muốn hướng Chu Doãn Văn ném đao tới. Nhưng mà vì Tiêu Phàm hắn tuyệt vọng kêu một tiếng nên làm hắn buông tha kế hoạch ban đầu.

Bằng hữu, đây là bằng hữu a. Xuất thủ không hối hận, một người nam nhân có tình có nghĩa không cần nói lời hào hung êm tai mà chỉ cần một đao rời tay chứng minh hết thảy.

Tào Nghị cũng nhìn Tiêu Phàm nhàn nhạt mỉm cười. Nụ cười như cũ tuy có chút tràn ngập mâu thuẫn, nhưng thần chí cũng đã rõ ràng. Vào lúc Tiêu Phàm kêu to một tiếng kéo hắn thoát khỏi ma chưởng như Phật âm Phạm xướng khiến tội nghiệt biến mất. Ánh mắt hắn vừa mới nặng nề trở nên thanh tĩnh.

Hai người nhìn nhau cười, hết thảy mọi việc đều không cần nói, hiểu ở trong lòng là đủ rồi.

Bên ngoài chém giết càng kịch liệt, thích khách cùng bọn thị vệ thi thể nằm đầy một chỗ, song phương đều đã thông suốt không ngươi tử thì ta vong. Nhưng bọn thị vệ ít người, đã dần dần không chống đỡ nổi.

Têu Phàm nắm tay Chu Doãn Văn, hướng cửa lớn nha huyện thối lui.

- Cùng nhau trở về! Tử thủ đại môn.

Tiêu Phàm quát lớn, Chu Doãn Văn bị dọa tới mức thất thần, một đường nửa tỉnh nửa mê bị Tiêu Phàm cầm tay lôi chạy trốn. Tiêu Phàm chỉ cần thay hắn hạ lệnh. Bọn thị vệ chỉ còn năm sáu người nghe vậy đồng thanh đáp ứng một tiếng, đánh thêm một vài chiêu rồi dần dần lui về phía sau.

Bọn thích khách còn những hơn mười người, thấy Chu Doãn Văn lui về phía cửa nha môn, biết tình thế đã khó vãn hồi. Nhưng Yến Vương điện hạ lệnh chính là lệnh chết. Không phải Chu Doãn Văn tử thì là bọn hắn vong. Vì thế bọn thích khách không cam lòng lại xúm đi lên. Bọn họ là tử sĩ, phải hoàn thành nhiệm vụ.

Vì thể bên ngoài cửa nha môn nhất thời lại là một trận chém giết kịch liệt.

Thái Hư đứng một bên bang quan nhưu không có chuyện gì xảy ra thật lâu. Tràng chém giết thảm thiết bên ngoài dường như hắn không phát hiện ra. Thậm chí còn có chút nhàm chán đem ngón tay giơ lên ngoái lỗ mũi. Cảnh giới người xuất gia đặt mình ở ngoài hồng trần được hắn ta biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Thấy Tiêu Phàm hướng trong nha môn thối lui, Thái Hư cũng phát tay áo, hướng theo phía Tiêu Phàm đã đi theo vào. Tiêu Phàm lại vừa khéo đưa tay ngăn cản Thái Hư. Thái Hư ngẩn người:

- Làm sao vậy? Không phải ngươi nói là lui sao?

Tiêu Phàm nghiêm túc nhìn hắn, nói:

- Chúng ta thì có thể lui nhưng sư phụ người không thể lui.

Một thân công phu cao tuyệt như vậy lại đi sợ chết. Thật là phí phạm một thân công phu a…

Thái Hư từ trong mắt Tiêu Phàm nhận thấy được ánh mắt xấu xa quen thuộc, khôn khỏi cảm thấy cả người run lên:

- Ngươi muốn làm gì?

Tiêu Phàm đẩy hắn ra phía bên ngoài, sau đó còn cảm thấy chưa đủ hướng cái mông hắn hung hăng đá một cước.

- Hộ giá a sư phụ.

Thái Hư bị đạp kêu oa oa thảm thiết. Thất tha thất thểu hướng phía bọn thích khách đánh tới.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv