Sở Hàm nhìn thấy Lâm Nặc, nghĩ tới Sở Từ đang theo đuổi cậu ta liền cảm thấy khó chịu.
Không phải là cậu không muốn ngăn cản Sở Từ, mà là cô không chịu nghe theo, tạm thời cậu cũng không biết làm sao mới phải.
Sở Hàm thay đổi sắc mặc, cậu không thích giao tiếp với người có tiếng tăm xấu lan xa như vậy.
“Cho cậu.” Lâm Nặc cầm đồ vật trên tay ném cho Lục Tỉnh.
Lục Tỉnh bắt lấy, rồi mở ra xem.
Không ngờ là áo cầu thủ Dịch Tuyết Thành cùng quả bóng rổ, và trọn bộ huy hiệu phát hàng số lượng rất hạn chế.
Toàn đội viên bóng rổ thấy choáng váng đầu óc rồi, hôm nay là ngày gì vậy?
Bình thường muốn tìm một chiếc đã khó lắm rồi, hôm nay lại tụ tập trọn hai bộ cùng lúc.
Sở Hàm một bộ, Lục Tỉnh cũng có một bộ.
Đều này quá sức tưởng tượng, đâu ra trùng hợp đến kỳ lạ, nếu nói giầy đá bóng bị đụng hàng còn có thể tin được.
Nhưng mấu chốt là bộ huy hiệu này rất khó mua, lúc ấy bóng rổ liên đoàn quốc gia phát hành, người cầm tới tay đầu tiên là thành viên cấp độ nguyên lão của đoàn, sau đó là người từng có cống hiến quan trọng cho đoàn, sau là cầu thủ trong liên đoàn.
Cuối cùng lưu lại 100 bộ bán ra ngoài, làm người ta tranh nhau sức đầu mẻ trán.
Nếu trước đó không có bộ của Sở Hàm, Lục Tỉnh nhận bộ của Lâm Nặc tặng chắc chắc mừng tới khóc.
Nhưng giờ cậu càng tò mò hơn, muốn biết xảy ra chuyện gi? Từ khi nào mà bộ huy hiệu này dể mua như vậy nhỉ.
Lúc này Lâm Nặc cũng thấy cái hộp trên tay Sở Hàm.
Thật trùng hợp.
Lâm Nặc không nói gì, đưa hộp quà tới tay Lục Tỉnh xong rồi quay người đi về phòng nghỉ gần đó.
Lục Tỉnh biết Lâm Nặc có việc cần xử lý, phòng học không tiện, phòng nghỉ của đội bóng rổ vừa vặn đủ cậu dùng.
Sau khi Lâm Nặc rời đi, mọi người xúm lại bắt đầu so sánh hai chiếc hộp, mới phát hiện bộ của Sở Hàm và bộ của Lâm Nặc đem tới có xíu khác biệt.
Điều này nói lên rằng, trong hai này có một bộ là giả.
Mặc kệ bộ của ai là giả, thật thì cũng có chút xấu hổ.
Lục Tỉnh giả thích:" hẳn là nghĩ nhiều rồi, ngỡ đâu hai hộp đều là thật, chỉ khác nhau phiên bản".
Người bên cạnh nói: " huy hiệu đều có mã vạch, khi phát hành, mỗi chiếc huy hiệu điều thay đổi mã khác nhau, chỉ cần lên mạng tra cái là ra ngay thôi".
Thế là mọi người bắt đầu tra hai bộ của Sở Hàm và Lục Tỉnh. . đam mỹ hài
Không tra không biết, tra một cái giật mình.
Trên tay của Sở Hàm tất cả đều là của Dịch Tuyết Thành.
Thật sự quá kinh ngạc rồi.
“Sở Hàm, chị cậu có lai lịch gì hả?"
“Sở Hàm, có phải cậu có bí mật động trời gì đang giấu bọn này không đó?"
Cũng trâu bò quá rồi đi.
Sở Hàm chính cậu cũng hết hồn, cậu cứ tưởng là Mạnh Ngữ Hâm nhờ vào quan hệ bạn bè mới góp được một bộ.
Giờ khắc này tra mã vạch mới tất cả mấy này đều là của Dịch Tuyết Thành. Giá trị bộ này so với mấy bộ bình thường cao gấp mấy lần.
Bộ bình thường đã rất khó mua rồi, thì bộ thật sự của Dịch Tuyết Thành càng khỏi phải bàn.
Mà quan trọng là, Dịch Tuyết Thành là minh tinh cầu thủ quốc gia, lại không thiếu tiền, sao có thể tùy tiện bán đi bộ huy chương kỉ niệm của mình ấy chứ.
" Tôi cũng không biết.” sau một hồi sững sờ, Sở Hàm mừng như điên.
Nghĩ đến bộ huy chương trong lòng là của Dịch Tuyết Thành thần tượng của mình, cảm thấy như đang mơ vậy.
Chị Ngữ Hâm lợi hại quá đi, lấy được bộ này chắc chị ấy tốn không ít công sức nhỉ?