Sở Từ không những chủ động tới bắt chuyện, còm tìm mọi cách để lấy lòng cậu.
Bây giờ cả trường ai cũng biết Sở Từ thích cậu.
Lâm Nặc cũng là lần đầu bắt gặp có cô gái như vậy theo đuổi mình.
Nhưng Lâm Nặc không muốn tiếp xúc nhiều với Sở Từ. Nhiều lắm chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận cho cô làm bạn cùng bàn.
Bất quá Sở Từ đưa tới món quà này cậu rất ưng ý, đảm bảo Lục Tỉnh cũng sẽ rất thích.
“Bao nhiêu tiền?” Lâm Nặc hỏi.
Lâm Nặc định mua lại với cô, cậu cũng không muốn đùa giỡn với tình cảm của cô, càng không muốn giả vờ đi chiếm tiện nghi của con gái.
Lúc trước để Sở Từ đi lấy nước mua đồ ăn là cói ý thăm dò cô một chút, đổi lại những vật có giá trị cậu sẽ không để con gái trả tiền.
Hơn nữa Sở Từ cũng không thật sự có tiền, có thể nhìn ra cô rất thiếu thốn, mấy thứ này, không biết tốn bao nhiêu phí sinh hoạt của cô nữa.
“Tặng cho cậu" bộ dạng Sở Từ không thèm để ý nói.
Mặc dù dáng vẻ cô không để ý thì Lâm Nặc vẫn biết mấy món đồ này rất quý với cô.
Lâm Nặc cũng không ép hỏi nữa, từ trong ví tiền lấy ta một xấp tờ trăm tệ, đưa tới cho cô. Một xấp này ít nhất hai đến ba mươi tời.
" Đưa trước cho Cô nhiêu đây, trở về rôi trả thêm phần còn lại" Lâm Nặc biết những vật này khoảng chừng hai ba chục vạn, nhưng trong túi cậu hiện giờ không có nhiều tiền như vậy.
“Không cần.” Sở Từ trực tiếp trả trở về cho Lâm Nặc.
“ Đừng cậy mạnh.” Lâm Nặc nói năn rất nghiêm túc" Đừng vì một số đồ vật không đáng, mà để cuộc sống của cô thêm vất vả".
Sau khi nói xong, Lâm Nặc trục tiếp nhét tiền vào balo Sở Từ rồi đứng dậy cầm theo đồ vật đi tìm Lục Tỉnh.
Trên sân vận động sân bóng rổ trường học, những thàng viên của đội bóng rổ đang tập luyện.
Vài thàng viên vây quanh Sở Hàm,hâm mộ nhìn bộ huy hiệu của cậu.
“Tiểu hàm cậu trâu thật, bộ huy hiệu này rất khó tìm, vậy mà bị cậu chộp tới tay, cậu tốn không ít tiền đi?"
" Tiểu hàm, đưa đùi phải của cậu cho tớ ôm cái, nhìn không ra cậu vừa có tiền, lại có bản lĩnh, sau này mấy anh em bọn tớ nhờ cậu chiếu cố vậy".
Mấy nam sinh cậu một câu tôi một câu, phân chia nhau đòi muốn ôm đùi Sở Hàm.
“Đây là quà chị tôi tặng, đùi là của chị ấy, không phải của tôi, mấy cậu muốn hâm mộ, thì hâm mộ tôi có một chị gái thương tôi như vậy". Sở Hàm biểu lộ rất là đắc ý.
" Chị cậu? Cậu không phải con một sao?”
" Đó là chị...."
Nếu như là trước kia, cậu không chút do dự mà trả lời, hai người từ nhỏ đã cùng nhau trưởng gắn kết như chị em ruột thịt.
Nhưng bây giờ, khi nghe tới hai chữ “con một ” đã nhắc cậu nhớ lại.
" Ý tôi là chị họ, con gái của dì, hai chúng tơi chơi với nhau từ nhỏ" Sở Hàm giải thích.
"Chị họ cậu thật tốt, không phải chị ruột nhưng còn hơn chị ruột, nếu tớ cũng có một chị họ bỏ tiền mua đồ mà tớ thích vậy thì tốt biết mấy".
Các nam sinh đội bóng rỗ vẫn tiếp tục hâm mộ Sở Hàm.
Lúc này Lâm Nặc bước tới.
Nhìn thấy Lâm Nặc, mọi người lập tức im lặng.
Lâm Nặc này quá hung ác, kẻ đắc tội cậu ta tuyệt đối không có kết cục tốt.
Toàn trường cũng chỉ có đội trưởng dám làm bạn với cậu ta.
Lục Tỉnh vừa thay quần áo thể thao xong, đi ra liền thấy Lâm Nặc, cười hỏi:" Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy"