Sau khi cà hai yên lặng khóc xong thì quay đầu nhìn nhau, có chút xấu hổ..
" Ngươi cũng thích Roseleen?" Con sói nức nở hỏi, nó không liếm vết thương nữa, tựa đầu vào cánh tay mình, giọng nói như đang cố giữ sự bình tĩnh.
" Roseleen?" Nine không hiểu ý nó, nghi hoặc hỏi lại.
"Cô ấy không giống một bông hồng bé nhỏ sao? Rực rỡ tỏa sáng, lấp lánh những giọt sương ngọt ngào... Thật ra cô ấy thích hợp với kim cương hơn, nhưng cả gia tài của tôi chỉ mua được Tử La Lan... Tôi thật vô dụng... Thảo nào cô ấy không thích... "
" Đúng rồi, một tinh linh cao quý mới xứng đáng với Nữ vương hoa lệ đó, cậu hết hy vọng đi. " Thú nhân lẩm bẩm, nhưng dáng vẻ giống tự nói cho mình nghe hơn là nói cho Nine nghe.
" Cô ấy? Avantika? Cậu thích cô ấy?" Giọng nói của Nine hơi khẩn trương, xác định ngài sói trước mắt thật sự là chủ nhân của viên đá quý mà cậu đã làm rơi.
" Cậu không có cơ hội đâu! Đừng hy vọng hão huyền nữa! Cô ấy sẽ không thích cậu! " Con sói lại hiểu lầm, cho rằng Nine thấy tình địch nên chuyển biến sắc mặt.
Cơ thể Nine khựng lại, chợt thở phào nhẹ nhõm, ra không phải biết cậu là hung thủ. Nhưng có vẻ đá quý tím là tín vật đính ước, vừa nhìn là biết ý nghĩa rất quan trọng, nếu mà thú nhân trước mắt biết cậu là người khiến nó tan nát...
" Vậy cậu có hy vọng sau? Cô ấy chỉ ôm người khác, thậm chí kề vai chiến đấu với người ta mà không thèm liếc nhìn cậu. " Nine thầm nhủ tuyệt đối không cho Nữ vương gặp thú nhân, nhất định phải dùng ngôn ngữ khiến người ta đau muôn chết, không nỡ quay đầu gặp người cũ, nếu không lỡ thú nhân chất vấn về đá quý, nữ vương mà chỉ mặt nói thẳng tên cậu thì!!! Lúc nãy cậu rất nghiêm khắc với Avantika, lỡ mà cô ghi thù...
Chờ một chút, hình như cậu có thể đánh thắng bọn họ mà!
Nghĩ thông suốt, vẻ mặt Nine trở nên sáng sủa lên, nào ngờ một âm thanh quen thuộc khiến vẻ mặt cậu chợt cứng nhắc, nửa thả lỏng nửa khẩn trương, trông đau lòng như muốn khóc.
Âm thanh êm tai như của hoàng anh lúc nãy lại hóa thành tiếng chuông địa ngục. Xuy cho cùng đều là do tình cảm, như đã nói, Nine có thể đánh thắng thú nhân và tinh linh tộc, đánh không thắng cũng đảm bảo có thể chạy thoát.
Nhưng vì tình cảm, vì không muốn tình cảm bạn bè này tan vỡ, Nine không muốn đối đầu với tinh linh tộc, mà muốn không đối đầu thì không thể khiến cho Avantika nhớ lại chuyện lúc nãy quát mắng cô!
Trong lòng Nine xuy chuyển trăm ngàn ý nghĩ, nhưng khi nhìn thấy một bóng người cách đó không xa thì cậu chợt ngẩn ngơ.
Nine cho rằng bản thân không quá để ý vẻ bề ngoài, nhưng mà với thiếu niên trước mắt thì lại khác.
Cái gọi là vừa nhìn đã thích, nhất kiến chung tình có lẽ là chỉ tình cảnh này.
Thiếu niên cũng có dáng vẻ 15, 16 tuổi, nhưng đuôi mắt lãnh đạm, môi nhấp thành một đường thẳng lạnh lùng, gương mặt có 3 phần giống tinh linh vương, nhưng càng sắc bén hơn.
Cậu ta có một nước da trắng nhợt, một mái tóc đen nhanh tạo nên một đối lập rõ rệt, một đôi mắt màu lục đậm hơn của những tinh linh khác một chút.
" Ca ca, anh chạy làm gì... " Nữ Vương xách váy bảy màu bay theo sau, ngữ điệu thân thiết mang theo thở dốc trẻ con.
Ngay lúc này, Nine dường như hiểu lý do thú nhân gọi cô là bông hồng nhỏ.
Thấy Nine nhìn chăm chú vào em gái, Anatole nhìn Nine, lên tiếng: " Ta là Anatole. "
" Anh, tên trước kia... " Avantika sửng sốt, buột miệng hỏi.
" Bây giờ lấy tên Anatole. " Thiếu niên tóc đen nhìn chằm chằm vào người trước mắt, từng câu từng chữ đều chứa được sự nghiêm túc.
" Cậu là... Nhất nhất?" Nine cũng sừng sốt không kém, nhưng rất nhanh lại hiểu ra. Thảo nào cậu thích người này như vậy, thì ra cậu ấy là bé trái cây!
" Oa, cậu lớn thế này rồi sao? À chờ đã sao tiểu nữ vương lại gọi cậu là anh trai... " Nine thấy người quen lập tức lải nhải. Nhưng nghe thấy cậu nói tên em gái, Anatole lại không muốn nghe cậu lải nhải, thiếu niên túm lấy tay cậu, bay về nơi ở của mình: " Ở đây lạnh, trở về nhà trò chuyện đi. "
" Ồ, được được, Nhất nhất, cậu thật là tinh tế. Oa, bay cao hơn một xíu... " Có trời mới biết Nine chờ ngày này bao lâu rồi, nhưng là chờ ngày được bay hay ngày số 1 phá vỏ thì chỉ có Nine mới biết.
Sau khi hai người kia không coi ai ra gì tự đến tự đi, trong rừng chỉ còn lại một tinh linh tinh xảo và một con sói đã cứng thành đá, gió thổi qua là có thể "răng rắc răng rắc" hóa thành bụi bay theo gió.
Sói lớn thật sự ước gì mình có thể bay theo gió, nó không dám ngẩng đầu nhìn Avantika, sợ sự chán ghét của cô.
Nhưng Avantika đến muộn, hình như không nghe được lời thổ lộ của sói bự, cô nhìn mảnh vỡ lấp lửng trên tay nó, đau lòng xin lỗi: " Là lỗi của tớ, là tớ làm rơi món quà của cậu... "
" Không, không sao đâu. Cậu, cậu nếu thích thì tớ có thể mua cái khác. " Sói bự ngẩng đầu, thấy vẻ mặt tự nhiên của cô thì biết cô không nghe rõ những lời lúc nãy.
Sói bự cúi đầu thở dài, không biết nên may mắn vì không bị phát hiện hay là thở phào vì chưa phải nghe tuyên án.
Thấy sói lớn thở dài, tinh linh tinh xảo bay đến gần nó, xoa xoa cái đầu đầy lông mượt mà: " Đừng buồn mà. Để lát nữa tớ tự làm một cái tặng cậu nhé, sẽ giống như cái cũ, nếu một bên hỏng thì bên còn lại sẽ cảm ứng được. "
Cũng chính là nguyên do này nên thú nhân mới có thể đến giúp tinh linh nhanh như vậy. Nhưng tác dụng này cho "bạn thân" của mình... Thú nhân ngẩng đầu, vẻ mặt căng thẳng: " Thật xin lỗi, nếu cậu không thích, lần sau tớ sẽ không tặng loại đá quý này nữa. "
" Sao lại có thể không thích chứ. Nếu cậu gặp nguy hiểm nhất định phải vứt đá quý xuống đất, tớ sẽ đến cứu cậu. "
Thú nhân đắm chìm trong lời đường mật của tiểu tinh linh, thầm nghĩ nếu là đá quý do tiêu tinh linh tặng thì sao nó nỡ vứt xuống đất chứ?
Nhưng vì sợ dọa đến tinh linh vương, sói bự vẫn gật cái đầu lông xù xù.
Tiểu tinh linh úp mặt vào bộ lông, hạnh phúc đến lăng lộn: " Lông cậu mịn quá, thích nhất bộ lông mềm mại này!"
Tinh linh tiếp tục lăn lộn, lại không biết mình vô tình thả thính khiến con sói dưới thân cứng đờ nhưng lại không nỡ đẩy cô ra, chỉ có thể bất đắc dĩ dung túng người trong lòng.