Giữa trưa, trong lầu Tửu Tuyền chợ nam vô cùng náo nhiệt. Trên đại sảnh khách khứa ngồi đông đúc chật đầy đang uống rượu. Vài tửu bảo bưng bê rượu và thức ăn, bận rộn mồ hôi đầm đìa. Lúc này đã là tháng chín, Đại Đường Thần Long hoàng đế đăng cơ đã được hai tháng rồi, chăm lo việc nước, phong khí cả nước đều tràn đầy đổi mới.
Từng nhóm khách tụ tập uống rượu, đều nghị luận những chuyện lí thú nhất phát sinh gần đây, nhưng quan tâm nhiều nhất là biến hóa quyền lực trong triều đình.
- Các ngươi nghe nói không? An quốc Tương Vương không chịu nhận danh hiệu Tương Vương và hoàng thái đệ, ba lượt từ chối, cuối cùng Thánh Thượng đồng ý rồi.
Một lão già vuốt râu cười nói:
- Điều này rất bình thường! Chứng minh An quốc Tương Vương không hồ đồ, nếu không y sẽ chọc đến họa sát thân.
Mọi người đều xúm lại mồm năm miệng mười hỏi:
- Lưu công, sao lại nói vậy?
Lão già ha hả cười:
- Các ngươi suy nghĩ một chút, lúc ấy phát sinh chuyện gì, tại sao Thánh Thượng phải phong Tương Vương làm hoàng thái đệ?
Mọi người suy tư, một người đột nhiên kêu lên:
- Ta biết rồi. Nghe nói lúc ấy Tương Vương đã gom góp tám vạn quân đội.
- Đúng vậy! Nội chiến sắp bạo phát, cho nên vì để tránh cho nội chiến, Thánh Thượng chỉ có thể phong Tương Vương làm hoàng thái đệ, rõ ràng y là người thừa kế. Cứ như vậy, Tương Vương vốn không có cớ khai chiến rồi.
- Nhưng... Hiện tại Tương Vương không làm Hoàng thái đệ, chẳng phải rất lỗ sao?
Lão già trừng mắt nhìn y:
- Ngươi cho là người trong thiên hạ sẽ ủng hộ Thánh Thượng hay là Tương Vương, ai là chính thống, đây là chuyện rõ ràng. Tương Vương tranh được thắng sao? Trong lòng y hiểu rõ, cho nên mới từ bỏ tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, nếu bây giờ y kiên trì làm hoàng thái đệ, ngươi cảm thấy sẽ có kết quả sao?
Một lão già khác nói:
- Lưu công nói đúng, nghe nói Tương Vương vừa mới từ chối hoàng thái đệ, thánh thượng ngay lập tức liền phong Hưng Nghĩa quận vương làm Vệ vương, bước tiếp theo chính là sắc phong Thái Tử rồi.
Lúc này, chưởng quầy đi tới cười nói:
- Mọi người ăn uống ngon miệng, đừng nghị luận nữa.
Hai lão già này mới ý thức được mình nói nhiều, nói gì thì gì cũng chính là phỉ báng triều đình rồi, liền vội vàng khoát tay nói:
- Không nói nữa! Không nói nữa! Mọi người ăn cơm.
Mọi người đều trở lại chỗ ngồi của mình, lại tiếp tục thì thầm nghị luận.
Lúc này, trước một bàn nhỏ cạnh cửa sổ hai khách nhân ngồi đó. Đều là người Hồ, một người trong đó lo lắng, người còn lại đang khuyên y:
- Ngươi không cần lo lắng, ta tin tưởng Đại tướng quân nhất định sẽ giúp việc này, sẽ không để cho chúng ta một chuyến tay không.
Hai người này chính là Khang Ninh và Bạt Hãn Na Vương tử A Luân ở Lạc Dương đã ba tháng. A Luân đến Đại Đường cầu cứu, lại vừa lúc gặp triều đình chính biến, y đành phải ẩn nhẫn, tuy nhiên hiện tại tân quân đã đăng cơ hai tháng, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, làm y rất lo lắng.
Y thở dài nói:
- Không phải ta sốt ruột, ta cũng biết một chuyến đi sứ ít nhất phải một năm nửa năm. Ta chỉ sợ kéo dài thời gian quá, quân đội Đại Thực sẽ giết đến đây. Hơn nữa phụ thân yêu cầu ta nhất định phải về trước mùa đông, giờ cũng đã tháng chín rồi, ta không lo lắng sao được?
- Chờ một chút đi! Ta đã nhở Tửu lão đệ, hai ngày này hắn sẽ có câu trả lời.
Lúc này, nơi thang lầu một người đi lên, chính là Tửu Chí vừa được thăng làm Thiên Ngưu Vệ tướng quân. Y mặc quần áo dân thường, người bình thường không biết thân phận của y. An Khang nhìn thấy y, vội vàng gọi:
- Bên này!
Tửu Chí bước nhanh tới, ngồi xuống cười nói:
- Ngại quá, hôm nay trong quân nha có nhiều việc, nên tới chậm, để hai vị đợi lâu rồi.
Đợi lâu không có vấn đề gì, mấu chốt là không đợi uổng công. Khang Ninh vội vàng thấp giọng hỏi:
- Chuyện của chúng ta, có cách gì không?
Tửu Chí rót cho mình một chén rượu, uống một hớp, cười nói:
- Hẳn là có tin tức tốt! Đại tướng quân nói, hắn đã nói với Thánh Thượng. Thánh Thượng cảm thấy rất hứng thú, chuẩn bị tiếp kiến Vương tử điện hạ.
A Luân lập tức kích động vội rót rượu, nói:
- Tửu tướng quân, chớ gạt ta đó.
Tửu Chí vỗ ngực một cái:
- Giờ dầu gì ta cũng là một Huyện hầu, coi như là có tước vị quý tộc rồi, ta sao có thể lừa ngươi, hẳn hai ngày này rồi.
Đúng lúc này, một gã tùy tùng của A Luân chạy vội lên tửu lâu, đến trước mặt chủ nhân la lên:
- Người Hồng Lư Tự đến, xin chủ nhân trở về.
A Luân lập tức nhảy dựng lên, vắt chân lên chạy. Lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng dừng bước. Khang Ninh khoát tay cười nói:
- Mau đi đi! Ta ở đây tiếp đãi Tửu tướng quân uống vài chén.
A Luân như trận gió chạy đi. Lúc này, Tửu Chí mới nói khẽ với Khang Ninh:
- Thật ra sự việc không đơn giản như vậy.
- Là sao?
Khang Ninh vội hỏi.
- Ta cũng không nói rõ ràng ngay được. Sau này ngươi sẽ từ từ hiểu được.
A Luân chạy về nhà trọ, chỉ thấy trước nhà trọ đứng đầy công sai. Y vội vàng tiến lên phía trước nói:
- Là tìm ta sao?
Một quan viên cao gầy từ trong khách điếm đi ra, chắp tay cười nói:
- Các hạ chính là Bạt Hãn Na Vương tử?
- Đúng vậy!
- Tại hạ là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Lý Lâm Phủ, Thánh Thượng chuẩn bị ngày mai tiếp kiến Vương tử điện hạ, mời theo ta đến Hồng Lư Tự học tập lễ tiết, buổi tối tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị ngày mai tiếp kiến.
- Thánh Thượng đáp ứng xuất binh sao?
A Luân kích động hỏi.
Lý Lâm Phủ khẽ mỉm cười:
- Đây cũng không phải là phạm vi chức trách của ta. Mời thu dọn một chút, theo ta đi Hồng Lư Tự, nơi đó có khách sạn để ở.
A Luân thu dọn một chút rồi đi theo Lý Lâm Phủ đi vào hoàng thành.
Trong thư phòng Đôn Hoàng vương phủ, Lý Trân khoanh tay đứng trước cửa sổ quan phòng của mình, nhìn bầu trời phương xa rất lâu. Sáng nay Lý Đán chính thức từ chức vị hoàng thái đệ và tướng quốc, hắn đã sớm biết sẽ có ngày này. Lý Hiển đã có điều ám chỉ rồi, nếu Lý Đán không biết điều, chỉ sợ cũng sẽ phát sinh đại án.
Từ xế chiều hôm nay Lý Trọng Tuấn đã được phong Vệ vương cho thấy, Lý Hiển sớm đã không kiên nhẫn đối với vị hoàng thái đệ Lý Đán. Tuy nhiên đây là lẽ thường, ngôi vị Hoàng đế phụ thân dĩ nhiên muốn truyền cho con trai. Lý Trọng Tuấn làm Thái Tử là đương nhiên.
Nhưng Lý Trân biết rằng, hắn đã cải biến lịch sử, Vi thị và Thái Bình công chúa bị diệt trừ, có nghĩa Lý Hiển sẽ không chết một cách bất ngờ, cũng có nghĩa Lý Trọng Tuấn sẽ không bị Vi thị hại chết, vô cùng có khả năng Lý Trọng Tuấn sẽ thay thế Lý Long Cơ trở thành thiên tử đời sau của Đại Đường.
Tuy nhiên điều này Lý Trân đều không có hứng thú rồi, chim bay tận, cung tốt giấu, thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, Lý Trân hắn đã vị cực nhân thần, phong quận vương, công cao lấn chủ, Lý Hiển còn có thể dễ dàng tha thứ cho hắn đến bao giờ?
Hiện tại có lẽ lão phải tạo hình tượng, có lẽ ngôi vị Hoàng đế của lão còn chưa ngồi vững vàng, một khi ngôi vị Hoàng đế ngồi vững vàng, điều đầu tiên làm là lão sẽ xử lý mình. Đây cũng là việc trong vòng mấy tháng.
Thẳng thắn mà nói, Lý Hiển hiện tại thống trị rất khá, nhưng lão dù sao cũng là Hoàng đế. Ngay cả muội muội mình mà lão cũng không tha, có thể tha cho Lý Trân hắn sao?
Lý Trân hắn nên đi đâu đây?
Lúc này, Địch Yến đi vào thư phòng, đặt một ly trà sâm lên bàn, nàng từ phía sau ôm lấy trượng phu, áp lên lưng trượng phu:
- Phu quân, việc tối qua nói thật sự sẽ phát sinh sao?