Nhưng đã chậm rồi, bên ngoài Huyền Vũ môn đột nhiên bộc phát ra tiếng hò hét long trời lở đất:
- Giết…
Một ngàn binh lính mãnh liệt xông đến cửa cung mới mở ra được một nửa. Lang tướng trên lầu gấp gáp hô to:
- Mau đóng cửa thành! Mau đóng cửa thành!
Nhưng mặc cho binh lính liều mạng thúc đẩy bàn tời, cửa chính đã bị binh lính Võ Lâm Quân ngăn lại, không thể nhúc nhích.
Huynh đệ Trương thị giật mình, trợn mắt há hốc mồm, cả người lạnh lẽo:
- Tướng quân đi mau!
Hơn mười binh lính tâm phúc đẩy họ chạy.
Lúc này, cửa thành nam cách ngoài hai trăm bước cũng ầm ầm mở ra. Hơn vạn binh lính Võ Lâm Quân chờ ở sau đại môn reo hò giết ra, tiếng vó ngựa ầm ầm, ba nghìn kỵ binh đi theo sau trào ra. Một viên đại tướng đầu đội kim khôi vung chiến đao lên hô lớn:
- Được hai đầu người, tiền thưởng ngàn lượng.
Binh lính tấn công Huyền Vũ môn càng thêm điên cuồng, rốt cuộc cửa chính đã bị đẩy mở hoàn toàn, binh lính Võ Lâm Quân mãnh liệt xông vào, đuổi theo bóng dáng huynh đệ Trương thị đang chạy trốn.
Chạy tới một đầu hành lang dài, Trung Lang Tướng Bùi Khoan giương cung lắp tên, một mũi tên bắn ra trúng giữa lưng Trương Dịch Chi. Trương Dịch Chi kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, y kéo Trương Xương Tông lại, kêu to:
- Đừng bỏ ta lại.
Trương Xương Tông đá một cước vào y, liều mạng chạy về phía Trường Sinh cung. Trương Dịch Chi thấy nhóm binh lính đã đánh tới, y kêu thảm nhắm hai mắt lại. Trăm tên lính xông lên, loạn đao phanh thây Trương Dịch Chi, đầu người bị một gã Giáo Úy cướp đi.
Thái Sơ cung đã hoàn toàn bị chiếm đóng. Võ Lâm Quân và Thiên Kỵ doanh chia binh làm hai đường. Lý Trân dẫn hai ngàn kỵ binh thẳng hướng Trường Sinh Điện. Dương Nguyên Diễm, Lý Trạm, Võ Diên Cơ suất lĩnh ba nghìn binh lính Võ Lâm Quân thẳng về hướng Đông cung.
Trương Xương Tông sớm sợ tới mức mất hồn mất vía, tựa như phát cuồng chạy tới trước Trường Sinh Điện. Hiện tại gã chỉ có một ý niệm trong đầu, Thánh Thượng mau chóng tỉnh lại, cứu gã một mạng.
Trong bóng đêm, hoạn quan Hạ Trung từ trong điện ra nghênh đón:
- Tướng quân, Thánh Thượng ở bên cạnh!
Trương Xương Tông khẩn cấp dừng bước, mắng to:
- Khốn khiếp, Thánh Thượng ở đâu?
Hạ Trung nhanh chóng nhìn thoáng qua kỵ binh đang lao tới bên này, vội la lên:
- Ở trong này.
Y lấy ra một quyển thánh chỉ:
- Đây là ý chỉ của Thánh Thượng, có thể cứu tính mạng của ngươi.
Trương Xương Tông vội vàng bước lên đoạt thánh chỉ, mở ra chỉ là tờ giấy trắng, gã lập tức sửng sốt. Đúng lúc này, gã chợt cảm thấy một cơn đau đớn ở ngực, cúi nhìn thấy một thanh chủy thủ đã cắm vào ngực mình, trước mặt là vẻ mặt dữ tợn của Hạ Trung. Hạ Trung nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu như không giết chết ngươi, ta sao có thể sống.
Y hung tàn đâm mạnh hai nhát, chủy thủ cắm vào tim Trương Xương Tông. Trương Xương Tông hét to một tiếng, ngã xuống chết tại chỗ. Hạ Trung run rẩy cắt lấy thủ cấp của Trương Xương Tông, chạy xuống bậc thang hô to với kỵ binh:
- Đại tướng quân, ta đã giết chết Trương Xương Tông rồi. Ta đã giết chết Trương Xương Tông rồi.
Mấy chục tên kỵ binh nháy mắt lao tới, bao vây Hạ Trung lại. Lý Trân cũng phi ngựa tới, nhìn đầu người trên tay Hạ Trung, thét ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, bao vây Trường Sinh Điện, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.
Hắn quay đầu ngựa, mang theo mười mấy thân vệ phóng đi hướng Đông cung. Lúc này cuộc chiến đấu ở Minh Đức Môn và Ứng Thiên Môn đã kết thúc. Võ Ý Tông bị binh lính Võ Lâm Quân dùng loạn đao chém thành thịt vụn, binh lính Giám môn còn lại đều đầu hàng.
Trong Đông cung cũng phát hiện có tình hình bất thường. Trương Lê suất lĩnh bốn ngàn binh sĩ Nội vệ chiếm lĩnh Quang Hoa Môn phía bắc Trọng Quang Môn, bao vây Thái Bình công chúa cùng vây cánh của nàng ở trong Đông Cung.
Tận đến lúc này, Thái Bình công chúa vẫn không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Nàng nghe tiếng hò hét từ trong Thái Sơ cung truyền đến, nàng đoán có lẽ là Lý Trân đã có một trận sống mái với huynh đệ Trương thị rồi. Lúc này trong nội tâm nàng lạnh lẽo, không khỏi cầm tay Cao Tiễn thật chặt.
Lúc này, bốn phía cung thành xuất hiện binh lính Võ Lâm Quân đông nghịt, các võ sĩ Thái Bình phủ sợ hãi đều lui về phía sau. Hơn ngàn binh lính Nội vệ vốn ủng hộ Thái Bình công chúa cũng đầu phục Trương Ly. Khoảng chừng hơn một vạn sáu vạn bảy người bao vây không đến một ngàn võ sĩ Thái Bình.
Những thanh âm ken két, Minh Đức Môn chậm rãi mở ra, mấy trăm kỵ binh từ trong cung tuôn ra, tay cầm cây đuốc, chiếu sáng Minh Đức Môn như ban ngày. Cầm đầu là Đại Tướng quân Lý Trân. Trong đầu Thái Bình công chúa “ong” lên, nàng biết Nhị Trương đã xong rồi. Nàng run rẩy hỏi:
- Đại tướng quân tới…là nghênh đón ta sao?
Lúc này, sau lưng Lý Trân vọng tới giọng nói trong trẻo:
- Hoàng muội, là cô tới đón muội.
Chỉ thấy một người từ phía sau Lý Trân đi ra, trong ánh lửa tướng mạo y càng lúc càng rõ ràng. Thái Bình công chúa và tất cả mọi người sợ ngây người, ai cũng không nghĩ ra, Lư Lăng Vương Lý Hiển sẽ xuất hiện ở nơi này.
- Hoàng huynh…huynh…không phải huynh trốn ở Phật môn sao?
Lý Hiển cười thản nhiên:
- Nếu không phải trốn vào Phật môn, mẫu thân sao có thể buông tha cho ta? Sao ngươi có thể buông tha cho ta? Hoàng muội, ngươi hại chết Trọng Nhuận, ngày này ta chờ ba năm rồi.
Thái Bình công chúa lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói:
- Hoàng huynh…huynh…thả ta ra được không?
Lý Hiển thở dài:
- Hoàng muội, tự muội quyết định đi.
Ánh mắt của Thái Bình công chúa lại chuyển hướng về Lý Trân, khẩn cầu hắn biện hộ thay mình, nhưng ánh mắt Lý Trân lại tránh đi. Ngày này Lư Lăng Vương đã đợi hai mươi năm, sao Lý Trân hắn có thể cầu xin được?
Thái Bình công chúa tuyệt vọng, nàng cắn răng nói:
- Cũng được. Người thắng làm vua thua làm giặc, ta chấp nhận.
Nàng cao giọng nói:
- Hoàng huynh, xin cho muội trang điểm.
Lý Hiển không chút cảm xúc nhìn nàng, không nói gì. Thái Bình công chúa lộ vẻ sầu thảm, cười nói với Cao Tiễn:
- Cao lang có thể nguyện theo giúp ta?
Cao Tiễn nhìn Lý Trân chăm chú. Lý Trân yên lặng gật gật đầu. Cao Tiễn ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Nhân sinh đã làm Tể tướng, không uổng rồi!
Y thâm tình nhìn chăm chú Thái Bình công chúa:
- Công chúa, ta đi cùng nàng.
Hai người nắm tay, quay người đi vào trong cung. Trong Đông Cung hoàn toàn yên tĩnh, không ai nói gì, đều ngơ ngác cùng đợi. Ước chừng một khắc đồng hồ, một gã hoạn quan chạy vội ra, đau buồn nói:
- Điện hạ, Công chúa đi rồi.
Lý Hiển hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lạnh lùng nói với Tướng quân Võ Lâm tướng quân Lý Trạm:
- Ban cho Võ Du Kỵ tự sát, con cái của bọn họ một tên cũng không để lại!
Nói xong, Lý Hiển xoay người đi về Thái Sơ Cung. Lý Trân nghe rõ ràng, ánh mắt của hắn dần trở nên thâm thúy.
Thời gian dần dần tới canh ba, Lý Hiển từ Trường Sinh Điện đi ra, ánh mắt của y phức tạp, nhìn thoáng qua Lý Trân, nói khẽ với hắn:
- Thánh thượng bảo ngươi vào.
Lý Trân bước nhanh lên bậc thang, đi thẳng vào phòng bệnh. Thượng Quan Uyển Nhi ngồi trước giường bệnh của Võ Tắc Thiên, cầm tay bà ta. Nàng thấy Lý Trân đi vào, lập tức đứng lên, nhỏ giọng nói:
- Uyển Nhi ra ngoài chờ.
Nàng bước nhanh ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Lý Trân và Võ Tắc Thiên trên giường bệnh.
- Đại tướng quân lại đây.
Võ Tắc Thiên yếu ớt nói.
Lý Trân tiến lên quỳ một gối:
- Vi thần tham kiến bệ hạ.
- Trẫm đã không phải là bệ hạ rồi, Lư Lăng Vương mới phải.
Lý Trân cúi đầu, một câu không nói. Võ Tắc Thiên khe khẽ thở dài:
- Oan nghiệt mà. Trẫm đã bị nó lừa gạt hai mươi năm, còn tưởng rằng nó thật sự khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền.
Bà nhìn thoáng qua Lý Trân, cười nói:
- Thật ra trẫm biết ngươi gia nhập Hưng Đường Hội, cũng sớm rõ ràng thân phận thật của ngươi, là tiên đế nói cho ta biết, Lạc Tân Vương bỏ chạy đến Đôn Hoàng, trẫm biết là y đi tìm ngươi rồi.
Lý Trân chấn động, trong lòng hoảng loạn. Bà ta đã biết từ lâu, nhưng bà ta không giết mình.
- Ngươi có biết vì sao trẫm không giết ngươi không?
- Vi thần không biết!
- Bởi vì trẫm biết sẽ có hôm nay, không phải Đán nhi mà chính là Hiển nhi. Nếu thiên hạ đại loạn, chỉ cần có ngươi ở đây, ngươi chính là trụ cột vững vàng của Đại Đường. Ngươi sẽ không để cho Đại Đường náo động, đây là ý nghĩa sự tồn tại của ngươi.
- Vi thần khiến bệ hạ thất vọng rồi.
Võ Tắc Thiên vừa cười cười:
- Bạt Hãn Na Vương tử hẳn đến cầu viện rồi. Đi đi, để trẫm nghỉ ngơi.
Lý Trân dập đầu một cái, chậm rãi lui xuống. Hắn nhìn thoáng qua Thượng Quan Uyển Nhi, đưa tay về phía nàng. Thượng Quan Uyển Nhi lại lắc lắc đầu, xoay người đi vào phòng bệnh.
Lý Trân nhìn bầu trời đêm phương xa nặng nề, hắn không khỏi thở dài. Lúc này, chuông Thái Cực trên đỉnh Minh Đường vang lên, tiếng chuông truyền khắp toàn thành, đây là thông tri bách quan khẩn cấp vào triều.
Canh năm, hơn một ngàn triều thần tụ tập ở đại điện Minh Đường, đều nghị luận, trong ánh mắt mỗi người đều tràn đầy kích động khó kìm chế. Trương Giản Chi vô cùng đắc ý, y rốt cuộc đã trở thành thần tử ủng lập đầu tiên, đương nhiên, y biết mình còn kém Lý Trân một bậc. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng y đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Lúc này, Trương Giản Chi bất ngờ phát hiện, không ngờ Lý Trân không ở trong đại điện.
- Hoàng Đế Bệ Hạ giá lâm!
Theo tiếng kêu to của thị vệ ngoài cung, ba nghìn binh lính Võ Lâm Quân mang giáp hộ vệ thiên tử Đại Đường Lý Hiển đi tới đại điện Minh Đường. Đầu ông ta đội thiên quan, mặc cửu Long hoàng bào, mặt như quan ngọc, khí vũ hiên ngang, bước nhanh đi lên đại điện, tọa trên long tọa cao cao.
- Chúng thần tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ, Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Lý Hiển nhẹ nhàng xua tay cười nói:
- Chúng ái khanh bình thân!
Giờ khắc này, Lý Hiển bỗng nhiên dâng lên một loại ý chí quân lâm thiên hạ. Đại Đường từ nay về sau đi vào quỹ đạo rồi.
***
Cùng đêm đó, Lư Lăng Vương Lý Hiển đăng cơ làm đế, sửa quốc hiệu Thần Long, đại xá thiên hạ, trọng thưởng cũng gia phong thần tử có công.
Phong Lý Đán làm An Tướng quốc vương, bái Thái úy, Hành Tướng quốc tri chính sự, Tịnh Phong hoàng thái đệ, rõ ràng làm người thừa kế ngôi vị Hoàng đế này. Lúc này Lý Đán đã ở Thái Nguyên triệu tập binh mã, nghe nói huynh trưởng đăng vị,y lập tức giải tán quân đội, vào kinh tạ ơn.
Lý Hiển lại phong Lý Trân làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, quận vương Đôn Hoàng, thực ấp vạn hộ, thêm Thái tử Thái bảo, phong Trung Thư Lệnh, đồng Trung thư môn hạ Bình Chương Sự. Lý Trân tạ ơn, lại không chịu nhận chức vị quận vương Đôn Hoàng, ba lượt dâng biểu xin từ chối. Lý Hiển vẫn không cho phép.
Trương Giản Chi được phong làm quận vương Hán Dương, môn hạ thị trung, thêm Thượng Trụ Quốc, thực ấp ba nghìn hộ.
Những thần tử còn lại có công đều được phong thưởng, mà gian nịnh thì bị nghiêm trị. Huynh đệ Trương thị phần thi dương hôi, cả nhà tịch thu tài sản chém đầu. Đám người Võ Tam Tư, Võ Ý Tông, Võ Du Nghi đều bị đoạt tước vị, giáng làm thứ dân.
Về phần Thái Bình công chúa, Lý Hiển lại lấy lễ Công chúa chôn cất, ban thi thể Cao Tiễn cho người nhà, ban ân nuôi dưỡng con của y, bày tỏ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Mười ngày sau, nhất đại nữ hoàng Võ Tắc Thiên băng hà ở Trường Sinh Điện, hưởng thọ tám mươi hai tuổi, tôn hiệu ‘Tắc Thiên đại thánh hoàng đế'. Sau đó Lý Hiển tuân di mệnh mẫu thân đổi tên‘Tắc Thiên đại thánh hoàng đế' thành 'Tắc Thiên đại thánh hoàng hậu', lấy thân phận Hoàng hậu để chôn cất càn lăng, hợp táng với tiên đế Cao Tông.
Thành Lạc Dương, thành Trường An, cùng với thiên hạ các nơi đều giăng đèn kết hoa, dân chúng vui mừng, vừa múa vừa hát ba ngày ba đêm, chúc mừng vương triều Đại Đường lần nữa có được tân sinh.