Câu hỏi của Triệu Tịch Nguyệt không đánh gãy tâm tư của Tỉnh Cửu, trái lại để hắn nghĩ càng thêm chăm chú.
Hắn nói với Liễu Thập Tuế chính là lời thật, cũng là lời nói thật lòng.
Đối với thiên nơi này mà nói, phi thăng chính là tội ác to lớn nhất, nhưng đó là nguyện vọng lớn nhất mà hắn theo đuổi.
Vì lẽ đó thiện ác đối với hắn tựa như phù vân.
Chỉ là vì tu hành cần không bị quấy rầy, hắn cần yên tĩnh, đương nhiên cũng bởi vì một số liên hệ tình cảm, hắn mới có lập trường.
Hắn lý giải Phương Cảnh Thiên là vì phương diện tình cảm mới muối báo thù cho sư phụ, cũng lý giải Lôi Phá Vân khổ sở truy cầu phá cảnh.
Sư huynh nói một câu đã có thể nhấc lên kinh thiên sóng lớn trên thế gian này, cũng tương tự bởi vì hắn hiểu được mỗi người cần cái gì, theo đuổi cái gì.
Trường hợp đặc biệt duy nhất là chính hắn, sư huynh xưa nay không biết hắn thích gì, muốn gì, chỉ biết hắn muốn phi thăng, nhưng không cách nào đưa thứ này cho hắn.
Lại như hắn biết Triệu Tịch Nguyệt hiện tại muốn gì nhưng cũng không cách nào cho nàng.
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Phương Cảnh Thiên đã từng mời Thiên Cận Nhân giết ngươi, rõ ràng có quan hệ với Tây Hải kiếm phái, Bất Lão Lâm, vì sao chưởng môn cùng kiếm luật không xử lý?"
Tỉnh Cửu nói: "Ta nói rồi, bọn họ là sư huynh đệ, hơn nữa không có chứng cứ."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Lẽ nào ngươi không cảm thấy Thượng Đức Phong rất đáng hoài nghi ư?"
Thanh Sơn Cửu Phong đều biết, Nguyên Kỵ Kình không thích Cảnh Dương chân nhân, hơn nữa mấy chuyện gần đây nhất, Thượng Đức Phong xử lý luôn có chút không đúng.
Tỉnh Cửu biết Nguyên Kỵ Kình không thích chính mình, nhưng xác thực không có gì hoài nghi, giải thích với nàng: "Lôi Phá Vân là do hắn giết."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Chuyện này cũng có khả năng là giết người diệt khẩu."
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn nàng.
Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc một chút, nói: "Được rồi, vấn đề tu hành của Liễu Thập Tuế có hi vọng được giải quyết, đây đều là chuyện tốt."
Lời tuy nói như thế, bị Tích Lai Phong chèn ép một phen, Giản Như Vân đám người lại mê muội như thế, nàng tự nhiên vẫn còn có chút khó chịu, hơi thở hơi biến thô.
Tỉnh Cửu biết nàng không vui, kỳ thực chính hắn cũng có chút không quen, dĩ vãng nếu gặp chuyện như vậy, hoặc là một chiêu kiếm giết, hoặc là trước khi xuất kiếm đối phương sẽ quỳ xuống xin tha, nào giống như hiện tại, làm chuyện gì cũng có chút bó tay bó chân.
"Người tu đạo không khiếm khuyết nhất chính là kiên trì."
Hắn nói câu này cũng không biết là đang dạy nàng hay là khuyên chính mình.
Năm đó thời gian Tỉnh Cửu bị nhốt trên cánh đồng tuyết, Cố Thanh đã từng nói, tu sĩ báo thù trăm năm không muộn, nhưng Triệu Tịch Nguyệt xưa nay không phải là người như thế.
Nàng nhìn Tỉnh Cửu chăm chú hỏi: "Ngươi khi nào mới có thể bước vào Phá Hải cảnh?"
Tỉnh Cửu cảnh giới còn dừng lại ở Vô Chương trung cảnh, cách Phá Hải có năm tầng khoảng cách xa xôi.
Đối với Thanh Sơn đệ tử phổ thông mà nói, nếu như tất cả thuận lợi có lẽ hơn mười năm có thể phá một tầng, đương nhiên tiêu tốn thời gian mấy chục năm cũng rất bình thường.
Nhưng Triệu Tịch Nguyệt ôm ấp vô hạn hi vọng đối với Tỉnh Cửu, dù cho cảnh giới của hắn đã đình trệ bảy năm có thừa, đã sắp trở thành kẻ yếu nhất Thần Mạt Phong.
Thậm chí dưới góc nhìn của nàng, chỉ cần Tỉnh Cửu có thể Phá Hải, bất luận Bạch Như Kính hay là Phương Cảnh Thiên cũng không thể là đối thủ của hắn.
Nghe được câu hỏi này, Tỉnh Cửu mỉm cười không nói gì.
Triệu Tịch Nguyệt không hiểu ý của hắn, hỏi: "Sao thế?"
Không biết là bởi vì thu dương trong thiên không quá liệt, hay là gương mặt mỉm cười quá đẹp đẽ, nàng không có chú ý tới nụ cười của Tỉnh Cửu có chút cay đắng.
Làm người ta kinh ngạc chính là bên trong nét cười của hắn còn mang theo một chút tự giễu.
Mà những tâm tình này đều cực kỳ hiếm khi xuất hiện ở trên người hắn .
......
......
Tỉnh Cửu chưa bao giờ lo lắng việc tu hành của chính mình , bây giờ xem ra có chút quá mức tự tin, bởi vì hắn lại gặp phải vấn đề khó không cách nào giải quyết
Tuyết Quốc nữ vương sinh con trai, mang đến cánh đồng tuyết dị biến, hắn cùng Bạch Tảo bị nhốt trong hàn động thời gian sáu năm.
Ở trong thời gian sáu năm này, vì bảo đảm nhiệt độ trong động, tránh cho Bạch Tảo bị thâm hàn đông chết, Tỉnh Cửu liên tục thiêu đốt kiếm hỏa, một khắc cũng không có đình chỉ.
Vì bảo đảm kiếm hỏa thiêu đốt, hắn cần cung cấp chân nguyên liên tục, lại nhất định phải bảo đảm chân nguyên sẽ không khô cạn, bên trong thời gian sáu năm chân nguyên trong thân thể hắn vẫn lấy mức độ thấp nhất vận hành, miễn cưỡng duy trì một chút hi vọng sống, lại như một miếng băng mỏng cuối cùng trên sông sắp bị hòa tan hoàn toàn, vừa giống như một tờ giấy cuối cùng sắp bị đốt sạch trong lò.
Tình hình như vậy tự nhiên không cách nào tu hành, cũng không thể có tinh thần đi cảm ngộ thiên địa, chỉ có thể đem ý chí rèn luyện đến cứng cỏi cực kỳ.
Đáng tiếc chính là Tỉnh Cửu không để ý cái này, vì lẽ đó thời gian sáu năm đối với hắn mà nói hoàn toàn lãng phí.
Hắn không quá mức lưu ý, nghĩ sau khi trở lại Thanh Sơn tất cả tự nhiên sẽ hồi phục bình thường, dù hai năm trước cảnh giới vẫn đình trệ ở Vô Chương trung cảnh, không có dấu hiệu đột phá, hắn vẫn như cũ không vội vã, phải biết tu đạo chính là công phu mài nước, không tới thời gian xác định, nước mưa rơi vào trên tảng đá chỉ có thể bắn tung toé mà thôi.
Mãi đến tận mấy ngày trước hắn suy nghĩ vấn đề tu hành của Liễu Thập Tuế , vì thế nghiên cứu tiến hành rồi một lần kiếm quan tự thức, đồng thời làm một lần thôi diễn, có chút ngoài ý muốn phát hiện...... Nếu tiếp tục như vậy, giọt nước kia tựa hồ vĩnh viễn cũng không cách nào xuyên qua tảng đá của mình.
......
......
Thần Mạt Phong rất hiếm thấy mới mở một lần hội, không phải ở bên vách đá mà là ở trong động phủ.
Tỉnh Cửu rất hiếm thấy không nằm ở trên ghế trúc, Triệu Tịch Nguyệt cũng không ngồi ở trên ghế, mà đều ngồi ở trên giường hàn ngọc.
Nhìn hình ảnh hai người ngồi song song, Nguyên Khúc rất tự nhiên nhớ tới từ ngữ như nến đỏ, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngốc, sau đó mới cảm giác được bầu không khí trong động phủ có chút ngột ngạt, mau mau thu lại nụ cười, đầy mặt nghiêm túc đứng bên người Cố Thanh .
Mèo trắng cùng Hàn Thiền đều không thích giường ngọc, xa xa nằm nhoài trên một cái ngọc duẩn không chịu qua bên đó.
Tỉnh Cửu triệu tập mọi người, là muốn giải quyết vấn đề tu hành của chính mình.
Triệu Tịch Nguyệt cảm thấy rất hoang đường, nghĩ thầm vấn đề tu hành ngay cả ngươi đều giải quyết không được , phóng tầm mắt khắp Triêu Thiên đại lục còn có ai có thể giải quyết?
Nguyên Khúc thì cảm thấy rất bình thường, sư thúc kiếm đạo thiên phú cao đến đâu cũng không thể cao hơn sư phụ trời sinh đạo chủng, Cố Thanh sư huynh ngộ tính cũng vô cùng, coi như là mình hiện tại tốc độ tu hành cũng sắp đuổi kịp sư thúc, sư thúc thỉnh cầu trợ giúp cũng là việc tự nhiên, loại tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới rất đáng giá thưởng thức.
Cố Thanh đương nhiên sẽ không nghĩ giống như hắn, sư phụ sâu không lường được, Cửu Phong chân kiếm tiện tay nhặt ra, chính mình nào có tư cách giúp hắn?
Tỉnh Cửu không để ý đến tên hai đệ tử đang suy nghĩ gì, đem vấn đề mình gặp phải nói một lần, nói thẳng vào trọng điểm.
Phi kiếm cùng kiếm hoàn của hắn không cách nào hợp lại làm một.
Nghe được câu này, Cố Thanh cùng Nguyên Khúc theo bản năng nhìn thanh thiết kiếm ngăm đen phía trước người hắn.
Thanh thiết kiếm thừa từ Tích Lai Phong Mạc tiên sư thật sự rất tầm thường, ở trong tuyết nguyên bị kiếm hỏa của hắn liên tục đốt sáu năm, mặt ngoài thiết kiếm nóng chảy sau đó sẽ đọng lại, tầng tầng lớp lớp, biến thành thứ gì đó như giáp xác bình thường , rất khó coi, lại như là gắp than để nấu bếp.
Tiến vào Vô Chương cảnh, Tỉnh Cửu vẫn như cũ lưng đeo kiếm sắt, đã giới trở thành chuyện nổi tiếng ở tu đạo giới, ai có thể nghĩ tới hắn không phải cố tình làm, mà là hành động bất đắc dĩ?
Triệu Tịch Nguyệt biết chuyện này, Cố Thanh cùng Nguyên Khúc cũng mơ hồ đoán được đôi chút, nhưng nghe Tỉnh Cửu chính mình thừa nhận, vẫn rất giật mình.