Đồng Nhan cũng không quay đầu lại nói: "Đổi lại bất luận người nào, muốn giết sư phụ của mình đều là chuyện rất khó khăn, hắn sẽ lúng túng, bất an, mà loại tâm tình này cực kỳ tốt, dễ dàng để cho Kiếm Tây Lai tin tưởng hắn là người đáng thương trải qua quá nhiều đau khổ trên thế gian này, rốt cục từ bỏ ảo tưởng vô vị, trở lại sư môn. Hắn giống với Liễu Thập Tuế, tính tình đều rất chân thành, sẽ không ẩn giấu, vì lẽ đó trái lại là ứng cử viên thích hợp làm nội ứng nhất, không phải vậy bác của ngươi cũng sẽ không đem hắn đưa đến chỗ của chúng ta."
Hà Triêm nói: "Nếu như...... Đồng Lư đổi ý thì làm sao bây giờ?"
Đồng Nhan đặt quân cờ bên trong tay xuống, trầm mặc một lát rồi nói: "Người giống như chúng ta, bình thường đều làm xong chuyện rồi mới biết hối hận."
Đổi ý cùng hối hận là hai từ không giống nhau.
"Không sai, tựa như Lạc Hoài Nam vậy."
Tô Tử Diệp châm chọc nói xong câu đó, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng xám.
Hắn vội vàng từ trong tráp lấy ra vật gì đó nắm trong tay, thân thể bắt đầu run rẩy, hơn nữa run càng lúc càng lợi hại, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, phảng phất chịu đựng nỗi thống khổ khôn nguôi, nhưng trong tròng mắt tràn đầy sung sướng, ở sâu nhất trong đáy mắt lại có nhìn thấy sự lạnh lùng.
Cái tráp kia là Quá Đông lúc đó để cho Tô Tử Diệp, Hà Triêm vốn cho rằng là thuốc giải độc, thấy hình ảnh như vậy mấy lần cũng không để ý, cho tới hôm nay hắn mới đột nhiên cảm giác thấy có gì đó không đúng, tò mò đi tới, muốn nhìn xem trong tráp đến tột cùng là cái gì.
"Không nên đụng vào."
Đồng Nhan cảnh cáo nói: "Ở trong đó chính là đan độc."
Hà Triêm đột nhiên biến sắc, vội vàng thu tay lại.
Ở trên quần đảo phía nam sinh sống một loại yêu hạc, đỉnh đầu mọc hồng quan, bên trong quan bao hàm kịch độc, nếu như không bị độc chết, bị độc vật xâm tổn thần hồn sẽ trở nên dị thường vững chắc, có thể chống đỡ thống khổ càng lớn, nhưng nếu như đan độc dần dần tiêu tan, loại chống đỡ kia bản thân sẽ biến thành nỗi thống khổ khôn nguôi.
Đối với người tu hành chính đạo mà nói, đan độc đối với tu hành không có chỗ tốt gì, tự nhiên không có ai thử nghiệm. Nhưng đối với tà tu mà nói, khuyết thiếu linh mạch dẫn đến bọn họ chỉ có thể tìm phương pháp khác, tỷ như huyết tế, tỷ như trồng ma thai, bản thân những phương pháp tu hành này đều có vấn đề rất lớn, rất dễ dàng có chuyện, sẽ mang đến nỗi thống khổ cho người tu hành, dẫn đến thần trí mơ hồ, cái gọi là lạm sát kẻ vô tội, các loại ác sự thường thường đều bởi vậy mà có. Nếu như bọn họ muốn bảo đảm chính mình tỉnh táo, đan độc thường thường sẽ trở thành lựa chọn bất đắc dĩ .
Người tu hành tà đạo thường thường nắm giữ ý chí mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng , vẫn như cũ không cách nào chống đỡ mê hoặc của đan độc cùng thống khổ sau đó, một khi nhiễm cũng không còn cách nào thoát khỏi, cần dùng số lượng đan độc càng ngày càng nhiều, độc tố trong người cũng sẽ càng lâu càng nhiều, thân thể càng ngày càng suy yếu, cho đến cuối cùng chết thảm. Thậm chí có người đã từng tính toán, mấy trăm năm trước tà tu chết ở dưới đan độc chỉ sợ muốn so với tà tu chết ở dưới kiếm của chính đạo môn phái số lượng càng nhiều.
Mấy trăm năm gần nhất, theo tà đạo thế suy, không có bao nhiêu tà tu đồng ý trả giá như vậy để đánh đổi lấy sự tỉnh táo cùng tiến cảnh, chuyện như vậy mới giảm ít đi rất nhiều, đặc biệt là trăm năm gần nhất, càng rất ít nghe được tin tức có quan hệ đan độc, Hà Triêm chưa từng thấy tận mắt, cho tới tận hôm nay.
"Ngươi điên rồi?" Chờ Tô Tử Diệp dần dần hồi phục bình thường, Hà Triêm nhìn hắn tức giận hô: "Ngươi sẽ chết!"
Tô Tử Diệp lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: "Ta là tà tu, làm sao có thể trở thành bằng hữu của ngươi?"
Hà Triêm nghẹn lời, hắn mặc dù có thể thành bằng hữu với Tô Tử Diệp, tự nhiên là bởi vì đối phương có chỗ thích hợp, hơn nữa...... Trên tay không có dính quá nhiều máu.
Tô Tử Diệp làm thiếu chủ tà phái, nhưng có thể không lạm sát kẻ vô tội, làm việc máu tanh, tự nhiên là bởi vì hắn đủ bình tĩnh.
Làm một tên trời sinh ma thai, mỗi ngày chịu đựng vô tận thống khổ, còn có thể bình tĩnh như vậy, tự nhiên bởi vì có đan độc trợ giúp.
"Đối với ta mà nói tỉnh táo rất trọng yếu, bởi vì ta không muốn sống sót giống như phụ thân của mình."
Tô Tử Diệp bình tĩnh nói: "Nhưng quan trọng hơn đương nhiên vẫn là muốn trở nên mạnh mẽ, kiếp sau một chuyến thế nào cũng phải theo đuổi gì đó."
Hà Triêm nhìn hắn khổ sở nói: "Nhưng như vậy sẽ rất thống khổ, hơn nữa ngươi sẽ chết rất sớm."
Tô Tử Diệp nhìn hắn mỉm cười hỏi: "Như vậy ngươi có phương pháp nào tốt hơn có thể giải quyết vấn đề của ta sao?"
Vấn đề này đương nhiên không giải quyết được, nếu không tu hành giới sao có thể có phân chia chính tà?
Triêu Thiên đại lục số lượng linh mạch có hạn, hơn nữa phần lớn bị danh môn chính phái nắm giữ...... Hoặc là nói chiếm lấy.
Đồng Nhan bỗng nhiên nói: "Ngươi suy nghĩ thêm một chút đề nghị của ta lần trước."
Tô Tử Diệp nở nụ cười tà mị, nghĩ thầm coi như ngươi thật đồng ý đem linh mạch của chính đạo tông phái, tỷ như Côn Lôn phái phân ra, nhưng chỉ bằng ngươi làm sao có thể thành được chứ?
......
......
Thích Việt Phong cùng Tích Lai Phong nối với nhau bằng thạch lương, vẫn như cũ ẩn giấu ở trong mây mù yêu dị.
Phương Cảnh Thiên đáp xuống trên lương, lông mày màu bạc phấp phới, phảng phất tiên nhân.
Mây mù khẽ động, bóng đen nơi sâu trở nên rõ ràng rất nhiều, chính là Thanh sơn trấn thủ Âm Phượng.
Phương Cảnh Thiên nói: "Hai vị sư huynh không qua được cửa ải sinh tử, cũng nên lý giải khổ tâm của sư phụ năm đó, ta không tin bọn họ không hối hận."
Âm Phượng nói: "Nói những chuyện này không có ý nghĩa, trừ phi ngươi có thể mang theo Nguyên Kỵ Kình quỳ trước bài vị tổ sư để mà thề."
Phương Cảnh Thiên nói: "Chuyện này cũng không trọng yếu, ta nghĩ ngươi hiện tại nên tin tưởng hắn không phải Cảnh Dương."
Âm Phượng nói: "Ta không biết chữ nên ngươi nói giải thích thế nào."
Phương Cảnh Thiên nói: "Năm đó hắn ở Thượng Đức Phong nhiều năm như vậy, coi như hiện tại cảnh giới thấp kém, làm sao có khả năng không tiến vào được kiếm ngục?"
Âm Phượng cười lạnh nói: "Hai tiểu hài tử kia chỉ làm phép che mắt, ngươi bị lừa rồi."
Phương Cảnh Thiên biểu hiện lạnh lùng nói: "Vì cứu Liễu Thập Tuế không sợ liều lĩnh thân phận bị phát hiện, đây là chuyện Cảnh Dương sẽ làm ư?"
Âm Phượng cười lạnh nói: "Từ ngày đầu tiên tiến vào Thanh Sơn, hắn có nghĩ tới việc che giấu mình sao?"
Phương Cảnh Thiên nói: "Lẽ nào ngươi không cảm thấy như vậy trái lại có vấn đề?"
Mặc kệ là Nam Tùng Đình đến suối tẩy kiếm, từ Kiếm Phong đến Thần Mạt Phong, từ Liễu Thập Tuế đến Triệu Tịch Nguyệt, từ thừa kiếm đến thử kiếm...... Mặc kệ bình thường đến cỡ nào, không cùng người giao thiệp, Tỉnh Cửu trước sau là người được chú ý nhất, lại như một vầng thái dương trong thiên không, dù né tránh thế nào cũng không cách nào không bị nhìn thấy.
Nếu như hắn thực sự là người nào đó mang theo bí mật một lần nữa trở lại Thanh Sơn, vậy tại sao hắn lại làm như vậy?
......
......
Tỉnh Cửu nằm trong ghế trúc, nhìn biển mây ngoài vách núi, thời gian rất lâu đều không di động tầm mắt.
Bàn sứ ở dưới tay của hắn, cát ở trong tay của hắn, rất rõ ràng hắn lúc này không có tâm tư chơi đùa nữa.
Hắn đang suy nghĩ chuyện, hơn nữa là rất hiếm có, có thể bị nhìn ra, rất chăm chú .
"Cứ như thế quên đi?"
Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh hắn nói.
Nàng thuở nhỏ đã bắt đầu chuẩn bị tu hành, rất ít cùng người giao thiệp, đi tới Thanh Sơn càng là như vậy, cũng chỉ theo Tỉnh Cửu đi ra ngoài hai lần.
Nàng đã không còn là thiếu nữ, vẫn như cũ là thiếu nữ.
Kỳ thực tình hình như thế ở trong tu hành giới rất thông thường, tỷ như những cô nương trên Thanh Dung Phong hoặc là đệ tử trẻ tuổi nhà khác tông phái.
Người tu đạo tuổi thọ lâu dài, có năm mươi cũng có thể xưng là đệ tử trẻ tuổi.
Thiếu nữ khó tránh khỏi sẽ có chút tính khí, dù nàng hiện tại đã là đại nhân vật.