Đại Đạo Độc Hành

Chương 575-1: Năm đó Bưu ca nay Hổ Hành! (1)



Ngô chưởng quầy đích thân dẫn Lạc Ly tới bộ phòng, trên đường nhỏ giọng nói: “Đám Bắc Trữ đi hết cả rồi, thời gian này ngươi hãy cẩn thận một chút. Một nhóm đệ tử Dạ Ma tông vừa tới chỗ của chúng ta. Năm đó sư phụ của ngươi giết mất mấy vị chân quân của người ta, nếu như biết thân phận của ngươi thì tuyệt đối sẽ liều mạng với ngươi. Mặt khác cũng có một nhóm người Cửu Dương giáo ở đây. Mấy năm trước sư phụ của ngươi đánh rụng hết răng trưởng bối người ta, ngươi cần phải cẩn thận!”

Lạc Ly nói: “Đa tạ chỉ điểm, đệ tử hiểu!”

Ngô chưởng quầy nói: “Trước tiên ngươi hãy ở lại nơi này đã. Ta nghe nói ngươi tới đây mua pháp bảo. Ngày mai ta sẽ để cháu ngoại trai của ta dẫn ngươi đi ra ngoài. Có hắn, ngươi cứ yên tâm là không ai dám lừa ngươi. Cam đoan để ngươi mua được pháp bảo tốt nhất, tế luyện Lưu Ly Hải!”

Lạc Ly ở lại chỗ này. Bộ phòng khách này là một biệt viện đơn độc, rất rộng rãi, linh khí trong này rất sung túc, phục vụ rất đến nơi đến chốn, đủ loại bùa chú pháp luật chia nhau ra theo mười hướng mười hai canh giờ chế tạo ra vô số cảnh đẹp. Nhìn lên bầu trời, mặt trời nhô cao, mây trắng cụm cụm, gió mát đìu hiu, không còn cảnh sắc nào mà đẹp hơn thế này được nữa. Cũng không còn nhìn thấy khói bụi đầy trời nữa.

Có thể nói rằng cho dù động phủ của mình thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Ở lại đây, hoàn toàn là một loại hưởng thụ.

Thế nhưng Lạc Ly lại không hề hứng thú với việc này. Hắn chờ ngày mai người dẫn đường sẽ tới dẫn hắn đi phường thị đặt chế pháp bảo mà mình cần.

Ngày hôm sau, cháu ngoại trai mà Ngô chưởng quầy đã nói đi tới nơi này. Lạc Ly thấy hắn thì sửng sốt, bởi vì hắn quen người này.

Người này tướng người vạm vỡ, đầu bóng lưỡng, cảnh giới Trúc Cơ tầng bảy, bước đi như rồng như hổ, giống như nguyên cả đại địa đều kết nối với hắn. Người này chính là tu sĩ Hàn Bưu ở ngoại môn Hỗn Nguyên tông, tu luyện Thạch Nham Bất Diệt Quyết. Hồi trước hắn có ngăn cản Bách cường luận chiến của mình, bị mình dùng một kiếm đánh bại.

Hàn Bưu hành lễ với Lạc Ly, nói: “Vật ngoại hà huy, ngộ nhập trọng huyền minh thái vi. Vong hình di ảnh, luyện thiên luyện địa luyện càn khôn! Tại hạ là đệ tử Trọng Huyền tông Hàn Hổ Hành, tham kiến Bắc Hà đạo hữu!”

Lạc Ly nhìn Hàn Bưu, nói: “Bưu ca, ngươi đổi tên rồi sao? Hàn Hổ Hành, cái tên này cũng chẳng tệ chút nào!”

Hàn Bửu sửng sốt, nhìn Lạc Ly nói: “Nhà ngươi là ai? Sao ngươi lại biết tên của ta?”

Lạc Ly mỉm cười, vung vài chiêu kiếm, Hàn Bưu nhìn thấy thì lập tức cười ha ha, nói: “Kiếm Tuyệt Hậu, Kiếm Tuyệt Hậu, ngươi chính là Lạc Ly!”

Lạc Ly nói: “Phải, Bưu ca, mười mấy năm không gặp, sao ngươi lại tới nơi này, hơn nữa còn là đệ tử Trọng Huyền tông nữa!”

Hàn Bưu nói: “Ài, đừng nói nữa. Năm đó bị nhà ngươi đánh bại, nhìn thấy ngươi vào nội môn, ta cũng phấn đấu như điên, thông qua được Bách cường luận chiến, thế nhưng lại bị kẹt ở Tinh Vệ lấp biển, kẹt một cái kẹt tới bảy năm.

Pháp thuật hệ Thổ cùng hệ Hỏa của ta đều không có vấn đề mà là do hệ Thủy cùng hệ Mộc, chỉ biết trừng mắt nhìn, cuối cùng hết cách, chỉ có thể từ bỏ.”

Lạc Ly nói: “Ài, thật là đáng tiếc!”

Hàn Bưu nói: “Về sau tông môn đưa ta tới chỗ của Ngô thúc. Hắn làm ông cậu của ta, đề cử ta với sư phụ.

Sư phụ của ta thí luyện mấy lần, thấy ta thành thật đáng tin, không phải là hạng người hư tình giả ý, cuối cùng thu ta vào cửa làm đệ tử của hắn. Hắn nói bất cứ ai rời khỏi ngoại môn Hỗn Nguyên tông đều đã có trụ cột vững chắc, nhưng quan trọng hơn là nhân phẩm, nhân phẩm tốt hơn bất cứ thứ gì khác!”

Nhìn Hàn Bưu, Lạc Ly gạt đầu. Người này thành thật đáng tin, không hề giả dối, hỏi tới đâu trả lời tới đó, cho nên mới bị sư phụ của hắn nhìn trúng, như vậy cũng là hợp tính hợp lý.

Hàn Bưu nói tiếp: “Ở nơi này khác với bên kia của chúng ta. Đám người Trung Nguyên nghe tên của ta thì nói ta là dân quan ngoại nhà quê, chọc ghẹo ta.

Bọn họ muốn cười thì cười đi, ta cũng không mang thù, cười xong rồi thì đánh bọn họ thành thật là được. Nhưng lúc bọn họ gạp nạn thì vẫn phải giúp. Sư phụ nhìn trúng điểm này của ta cho nên mới chịu thu ta làm đồ đệ, còn sửa tên cho ta, gọi là Hổ Hành!”

Lạc Ly gật đầu, nói: “Đây là cơ duyên của ngươi, cần phải giữ vững bản tâm, tiến lên đại đạo!”

Hàn Hổ Hành nói: “Biết rồi, biết rồi, Kiếm Tuyệt Hậu, sao ngươi lại tới nơi này?”

Lạc Ly vừa định trả lời thì Hàn Hổ Hành đã cười ha hả nói:

“Ta biết rồi. Cần phải có pháp bảo dung hợp thì Lưu Ly Hải mới đại thành. Nhìn không ra nha. Qua vài năm nữa thì ngươi chính là Kim Đan chân nhân!”

Lạc Ly nói: “Ừ, Bưu ca, ta thấy ngươi cũng sắp sửa rồi!”

Hàn Hổ Hành nói: “Sư phụ không cho ta nóng lòng tăng cảnh giới, bằng không thì lúc này ta cũng là Trúc Cơ đại viên mãn. Hắn muốn hai mươi năm sau ta mới tiến vào Kim Đan, đánh trụ cột tốt. Nói gì mà chữ đẹp nằm ở nét chữ cuối.”

Lạc Ly gật đầu nói: “Ừ, chữ đẹp nằm ở nét chữ cuối!”

Hàn Hổ Hành nói: “Đi thôi, Kiếm Tuyệt Hậu, ta dẫn ngươi đi tham quan. Có ta ở đây, chúng ta có thể đi ngang phường thị này.”

Lạc Ly gật đầu, đi theo Hàn Hổ Hành rời khỏi khách sạn, đi tới phường thị tham quan.

Lạc Ly không khỏi hỏi: “Bưu ca, tại sao Trọng Huyền tông lại mở nhiều cửa hàng đến như thế. Cùng là một tông môn, có cần như thế sao?”

Hàn Hổ Hành nói: “Cần phải! Trọng Huyền tông chúng ta chia ra thành tám mạch, do tám đại huynh chưởng quản. Thế nhưng mọi người đều cùng luyện khí, ngươi nói ngươi tốt, ta nói ta tốt, như thế thì có ích lợi gì. Chi bằng mọi người đều tự mở cửa hàng, để khách hàng quyết định ai mới tốt!”

Lạc Ly nói: “Tám đại huynh?”

Hàn Hổ Hành nói: “Chúng ta không gọi Phản Hư lão tổ là lão tổ mà gọi là đại huynh. Từ trước nơi nay mỗi thầy chỉ dạy một trò, trò này rời núi rồi thì mới thu trò khác!

Trọng Huyền tông chúng ta muốn tu luyện thì phải luyện khí, mà luyện khí thì cần tài liệu, cần phí tổn. Chỉ dựa vào phúc lợi của tông môn thì căn bản chưa đủ. Thế nên mọi người đều mở cửa hàng, kiếm ăn lót dạ!”

Lạc Ly nói: “Bưu ca, như vậy ngươi cũng có cửa hàng hả?”

Hàn Hổ Hành nói: “Tay nghề của ta chưa đủ cho nên vẫn đang làm công cho sư phụ. Sư phụ nói chờ sau khi ta tiến vào Kim Đan, tay nghề đủ thì sư phụ sẽ giao cửa hàng của hắn cho ta.

Thế nhưng ta đã nghĩ kỹ rồi. Đợi tới lúc đó ta sẽ quay trở lại Hỗn Nguyên tông mở cửa hàng. Hỗn Nguyên tông chúng ta cần pháp bảo nhất nên sẽ kiếm được nhiều tiền!”

Lạc Ly gật đầu, nói không chừng thì đây chính là cơ duyên của Hàn Bưu.

Lạc Ly nói: “Bưu ca, như vậy chúng ta còn đi đâu nữa, cứ đi thẳng tới cửa hàng của sư phụ ngươi mua pháp bảo thì chẳng phải gọn sao! Dù sao ngươi cũng không lừa gạt ta!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv